Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dựa theo lời nữ nhân thì Khố Kỳ đã rời khởi nơi này từ sớm, bởi vì thời gian buổi sáng không phải là lúc bọn họ đang làm nhiệm vụ. Cho nên hai tên võ sĩ không thể nào xác định những người ở tổ khác có sơ sót hay không, nhiều khi chỉ cần một sai lầm nhỏ sẽ bỏ qua hành tung của Khố Kỳ tạo thành kết quả như hiện tại.

"Thật là xin lỗi, hãy đi cùng chúng ta một chuyến." Hai tên võ sĩ lâm vào tình cảnh bất đắc dĩ, trước tiên phải mang nữ nhân này về báo cáo.

"Các ngươi muốn mang ta đi đâu?" Nữ nhân nghe thế lại càng hoảng sợ.

"Đến nơi ngươi sẽ biết." Hai tên võ sĩ cũng lười giải thích với nữ nhân, bây giờ bọn họ chỉ có thể cầu nguyện Khố Kỳ không xảy ra chuyện. Nếu không, nhóm bọn họ sẽ không có kết quả tốt.

Một giờ sau, mật thám trong đế đô xuất động tập thể tìm tòi khắp tất cả tửu quán, phòng ăn, nhà nghỉ …v…v ở đế đô, những địa phương Khố Kỳ từng dừng chân đều bị tìm kiếm cẩn thận nhưng không thu hoạch được gì, không người nào có thể tìm được tung tích Khố Kỳ.

Dưới tình huống cấp bách này, có người không nhịn được bắt đầu tra tấn nữ nhân kia, hi vọng ép hỏi ra một vài manh mối. Nhưng để cho bọn họ thất vọng chính là thể chất nữ nhân này có chút đặc thù, chỉ cần trải qua kinh sợ là tự động ngất đi, cứ thế bị mấy lần, những người này đành phải bỏ qua phương án này.

Tửu quán của nữ nhân kia cũng bị lục soát kỹ lưỡng, ngay cả vách tường cũng bị đục thủng xem có tường kép hay không, nhưng hoàn toàn không tìm được thứ gì khả thi, cái nồi lớn trong kho hàng cũng bị nện nát bấy, có vài người cẩn thận phát hiện màu gạch nền không hợp với chung quanh, nhưng khi bọn họ cạy nền gạch lên thì phía dưới chỉ là đá vụn và cát đất hỗn hợp, bọn họ đào móc qua loa vài lượt rồi cũng bỏ qua.

Sự tình đến lúc này xem như xong xuôi, nữ nhân kia không có bất kỳ điểm khả nghi nào, sau khi nàng nhận một khoản tiền rồi được thả ra. Mặc dù hai tên võ sĩ làm nhiệm vụ vào buổi sáng chỉ trời chỉ đất thề thốt bọn họ tuyệt đối không có sai sót trong khi làm nhiệm vụ. Nhưng sự thật vẫn còn tại đó, hai tên xui xẻo bị áp tải vào đại lao, những tổ khác cũng bị dính líu, toàn thể nhận mệnh lệnh cưỡng chế ở lại trong nhà, nói cách khác là bị giam lỏng.

Trên đời này không có bức tường nào gió chui không lọt, tin tức Khố Kỳ mất tích truyền bá ra khắp đế đô rất nhanh, những người vốn căm thù Khố Kỳ hiển nhiên vỗ tay mừng rỡ. Nếu như không phải lo lắng Khố Kỳ một ngày đó sẽ xuất hiện trở lại, sợ rằng bây giờ bọn họ đã bắt đầu mở tiệc ăn mừng rồi.

"Khố Kỳ mất tích?" Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn ngạc nhiên nhìn người trung niên ở trước mặt: "Nếu ngươi nói cho ta biết Khố Kỳ bị giết, có lẽ ta sẽ tiếp nhận dễ dàng hơn, chẳng lẽ những tên thủ hạ kia không giám thị nổi Khố Kỳ?" Người trung niên đỏ bừng cả mặt không nói nổi một lời, nếu Hoắc Phu Mạn thống mạ hắn một bữa có lẽ trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn. Nhưng giọng nói kinh ngạc thế này ngược lại làm cho hắn có cảm giác không đất dung thân.

"Thuộc hạ vô năng." Người trung niên cúi thấp đầu, bộ dạng nhận tội mặc người chém giết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thế nhưng nằm ngoài người trung niên kia dự liệu, Hoắc Phu Mạn không có nổi giận, chỉ nói nhàn nhạt một câu: "Ta biết rồi, tiếp tục điều tra."

Người trung niên ôm đầy bụng nghi hoặc lui ra ngoài. Bệ hạ thế này là có ý gì? Mặc dù Khố Kỳ là một tên phế vật, nhưng dù sao thân phận của hắn vẫn còn tại đó, bây giờ là thời kỳ chiến tranh. Trong lúc mấu chốt này Khố Kỳ không thể xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không rất có thể tạo thành mâu thuẫn giữa Thần Vực và Sư Tâm đế quốc, đây là chuyện mà thằng ngốc cũng biết.

"Nhưng thái độ Hoắc Phu Mạn rõ ràng là không hề coi trọng, chẳng lẽ bệ hạ đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy phát sinh?" Nghĩ tới đây, người trung niên không dám suy nghĩ thêm nữa.

Sau khi đám người Địch Áo biết được tin tức kia thì cho ra phản ứng không giống nhau. Lôi Mông có vẻ hả hê, cười nói: "Nhất định là bị kẻ thù nào đó giết chết, ta biết cái tên này chắc chắn sẽ không có kết quả tốt."

Địch Áo lại không suy nghĩ như vậy, nếu Khố Kỳ bị giết chết đơn giản như vậy, chỉ sợ hắn không sống nổi đến bây giờ. Nhưng Địch Áo không có tiếp tục suy nghĩ sâu xa, dù sao chỉ là một tên giả mạo mà thôi, cho dù Khố Kỳ sống hay chết cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn đối với Địch Áo.

Trong khoảng thời gian này, Địch Áo đã dần dần quen thuộc phương thức sử dụng Phong Dực, mặc dù vẫn khó di chuyển linh hoạt trong phạm vi nhỏ, nhưng đã khống chế cự ly và tiết tấu ổn định rồi. Bởi vì có nguyên lực chiến giáp bảo vệ, Địch Áo bây giờ đã không còn nhìn phần lớn công kích, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là đẳng cấp đối phương không cao hơn Địch Áo quá nhiều.

Nhưng bản thân Địch Áo vẫn có vẻ không hài lòng lắm, đối với hắn những thứ không thể nào hoàn toàn nắm trong tay thì không thể coi là thuộc về mình. Cho nên Địch Áo vẫn không hề buông lỏng tập luyện.

Phương thức huấn luyện của Địch Áo rất kỳ lạ, sân tập phía sau đã bị Địch Áo trưng dụng dựng đầy cọc gỗ, sắp hàng không có quy tắc nhất định. Hơn nữa khoảng cách giữa mỗi cọc gỗ không lớn, gần nhất chỉ bằng thân thể một người bình thường, xa nhất có khi lên tới vài thước.

Lúc mới bắt đầu Lôi Mông rất ngạc nhiên, không biết Địch Áo đang làm gì, nhưng bọn họ hiểu ra vấn đề rất nhanh, Địch Áo thả ra nguyên lực chiến giáp và Phong Dực hóa thành một luồng sáng chói mắt, nhanh chóng xuyên qua các cọc gỗ. Mặc dù thanh âm cọc gỗ gãy nát không ngừng truyền ra, nhưng không thể ảnh hưởng nhiều đến tốc độ di chuyển của Địch Áo.

Đám người Lôi Mông nhìn trận cọc gỗ kia không nói nổi câu nào, đừng nói lấy tốc độ nhanh như Địch Áo, cho dù bảo bọn họ chạy với tốc độ bình thường cũng rất khó đạt tới kết quả hiện tại như Địch Áo.

Theo thời gian trôi qua, Địch Áo khống chế Phong Dực càng lúc càng thuần thục, mỗi lần tập luyện số lượng cọc gỗ bị đụng gãy từ từ giảm bớt, có thể nói đây là một phương pháp tập luyện ngu ngốc nhất. Nhưng tất cả mọi người đều phải thừa nhận biện pháp này vô cùng hữu hiệu.

Lúc Cổ Lạp Gia Tư đến thăm Địch Áo, nhìn thấy trận cọc gỗ này nhất thời sáng mắt lên: "Biện pháp này không tệ, hoàn toàn có thể mở rộng ra, đối với võ sĩ hệ khác cũng rất có lợi."

Địch Áo cười cười không nói gì, trong lòng hắn rõ ràng phương pháp huấn luyện này không thể thông dụng được. Mặc dù sau khi tấn thăng lên đến Võ Tôn sẽ có thể điều động thêm nhiều nguyên lực, nhưng huấn luyện kiểu này không chỉ hao phí nguyên lực, ngay cả thể lực và tinh thần đều là nhân tố không thể thiếu.

Thí dụ như thời điểm chuẩn bị xuyên qua cọc gỗ trước mặt, chuyện quan trọng nhất là phải tính toán bước đi kế tiếp, còn có khi nào chuyển hướng, thân thể phải giữ vững tư thế gì …vân …vân, muốn xuyên qua xuyên lại một đống cọc gỗ giống như Địch Áo thì phải liên tục giữ vững tập trung tinh thần cường độ cao.

Nhìn qua tựa hồ không có gì to tát, nhưng chỉ khi nào chân chính thử qua mới có khả năng lĩnh hội khó khăn trong đó. Dĩ nhiên, đến cường giả tầng thứ như Cổ Lạp Gia Tư thì không nhận thức được độ khó như thế này, bởi vì đối với bọn họ mấy chuyện này quá nhỏ nhặt rồi.

Thấy Địch Áo không có phản đối, Cổ Lạp Gia Tư cao hứng quay trở về, nhưng không qua mấy ngày, Cổ Lạp Gia Tư đã chạy ngược trở lại.

Địch Áo mới vừa kết thúc một lần huấn luyện, thành tích lần này đã tiến bộ hơn trước, chỉ đụng gãy bảy cái cọc gỗ mà thôi. Địch Áo vừa đi ra vừa lau mồ hôi trên trán, chợt phát hiện Cổ Lạp Gia Tư đang đứng ở ngoài sân liền mỉm cười bước tới.

Lúc tới gần Địch Áo mới nhận ra ánh mắt Cổ Lạp Gia Tư có điểm khác thường, không khỏi kỳ quái hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Cổ Lạp Gia Tư thở dài: "Tiểu tử nhà ngươi, cố tình muốn thấy ta làm chuyện buồn cười hả?"

"Ta làm gì?" Địch Áo ngạc nhiên hỏi lại.

"Đừng có giả bộ ngu ngốc." Cổ Lạp Gia Tư thấy bên cạnh không có ai, thấp giọng nói: "Lần trước ta phát hiện bên trong cơ thể ngươi có nguồn lực riêng biệt với nguyên lực tràng còn chưa có hỏi ngươi. Lần này ngươi phải có trách nhiệm nói cho ta biết một chút."

Địch Áo ngơ ngác một hồi, sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc. Lần trước là do Cổ Lạp Gia Tư cứu mình, đoán chừng đã phát hiện chỗ dị thường vào lúc đó.

Địch Áo bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, nếu khi đó Cổ Lạp Gia Tư không có tuyên bố ra ngoài, thậm chí không đề cập tới một lần nào có nghĩa là hắn không muốn dùng chuyện này để uy hiếp mình. Bởi vì nếu muốn uy hiếp thì không cần phải chờ tới bây giờ.

"Cảm ơn ngươi !" Địch Áo nói lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm, nếu như Cổ Lạp Gia Tư thông báo chuyện này cho Hoắc Phu Mạn. Sợ rằng danh tiếng Bất Hủ truyền thừa cũng không giữ nổi tính mạng cho hắn. Không người nào hiểu rõ tác dụng của dòng xoáy nguyên lực hơn Địch Áo.

Cổ Lạp Gia Tư phất tay bất cần, chậm rãi nói: "Cái nguyên lực tràng của ngươi thì ta không muốn hỏi, nếu hỏi đoán chừng ngươi cũng không nói cho ta biết, ngươi chỉ cần giải thích cho ta một chuyện, đó là ngươi làm thế nào?" Địch Áo cười cười, trong mắt lộ ra một tia cảm động. Vào lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác mình rất may mắn, không phải người nào cũng có thể không động tâm với hấp dẫn khổng lồ như thế, nhưng Địch Áo trùng hợp gặp được một người và may mắn vô tình thoát khỏi một kiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK