Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo mắt đã qua một đêm, lúc ăn sáng Tác Phỉ Á không có xuất hiện, Địch Áo bảo Ngải Phất Lí đi tìm. Tác Phỉ Á truyền lời lại nói đợi xử lý xong mọi chuyện trước đã, nhưng đợi đến lúc mặt trời lên cao vẫn không thấy bóng dáng Tác Phỉ Á, Địch Áo không yên lòng dứt khoát tự tìm tới cửa.

Đẩy cửa phòng ra, ánh mắt Địch Áo đầu tiên là nhìn vào giá nến, mấy ngày qua hắn cơ hồ không có trở lại nơi này, thường xuyên ở bên ngoài phụng bồi Ca Đốn và Lôi Mông đàm luận đủ thứ chuyện. Giá nến trong phòng thủy chung chưa hề động tới, nhưng chỉ một đêm, trên giá nến đã ngưng tụ một tầng sáp thật dày.

"Nàng vẫn không ngủ?" Địch Áo nói với ý tứ trách cứ.

"Ngươi đã đến rồi?" Tác Phỉ Á ngẩng đầu lên cười cười nói: "Không có biện pháp, ngủ không được, đối với ta thì Lặc Tư là một đối thủ hoàn toàn xa lạ, ta cần phải hiểu rõ hắn."

"Đối thủ?" Địch Áo sửng sốt.

"Ngươi còn định gạt ta?" Tác Phỉ Á đứng lên, đưa tay nắn nắn mi tâm của mình, nhẹ giọng nói: "Tối ngày hôm qua, ta đã nói chuyện với Ca Đốn, thái độ hắn rất kiên quyết, nhất định phải diệt trừ Lặc Tư Bá tước báo thù cho bằng hữu của hắn."

"Ta không định gạt ngươi." Địch Áo nói: "Ngươi mang theo Phí Đức Sĩ chạy tới, chính là trợ thủ cực mạnh chúng ta đang rất cần mà."

"Vậy thì tốt." Tác Phỉ Á cười nói.

"Đói bụng không?" Địch Áo nhẹ giọng hỏi.

"Không đói bụng." Tác Phỉ Á nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên nói: "Hôm nay khí trời thật đẹp, Địch Áo, theo ta đi dạo phố được không?"

"Đi dạo phố?" Địch Áo ngây người, sau đó bật cười nói: "Vì sao đột nhiên nghĩ đến đi dạo phố rồi?" Trong ấn tượng của hắn, Tác Phỉ Á an bài thời gian mỗi ngày đều rất chặt chẽ, hình như chưa từng ra ngoài đi dạo lần nào.

Tác Phỉ Á cúi đầu xuống, hai mắt lóe sáng, suy nghĩ cái gì đó đến xuất thần, thật lâu mới ngẩng đầu lên ôn nhu nói: "Địch Áo, ngươi biết vấn đề giữa chúng ta ở chỗ nào không?"

"Ngươi nói gì? Vấn đề giữa nàng và ta?" Địch Áo sửng sốt, chậm rãi hỏi.

"Ừ." Tác Phỉ Á gật đầu: "Địch Áo, nếu nói cho rõ, đối với ngươi, ta thích không nổi."

"À." Tâm Địch Áo bất chợt trầm xuống.

"Nhưng khi ta và ngươi ở chung một chỗ, ta không sợ chết, cũng không sợ sống sót." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: "Cho dù chúng ta vẫn sống đến khi đầu bạc tóc trắng phau, đi lại tập tễnh, sống đến khi không còn một chút niềm vui thú nào, chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ không sợ."

Địch Áo lẳng lặng nhìn Tác Phỉ Á, một cảm giác nói không ra lời lan tràn trong lòng hắn. Hàm nghĩa trong lời Tác Phỉ Á nói đã không còn đơn giản là vấn đề "thích" hay không, mà là vấn đề sinh tử tương giao. Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, vươn tay ra định vuốt ve khuôn mặt Tác Phỉ Á, nhưng lại sợ hành động đường đột với Tác Phỉ Á, cánh tay cuối cùng vẫn dừng lại giữ không trung.

Tác Phỉ Á mỉm cười ôn nhu, chậm rãi nghiêng đầu chủ động dán gương mặt sát vào lòng bàn tay Địch Áo: "Nhưng không thể làm như vậy được, chúng ta còn trẻ, hẳn là phải tìm được rất nhiều niềm vui thú, đúng không? Cho nên, theo ta ra ngoài dạo phố." Nói xong lời cuối cùng, Tác Phỉ Á đổi thành giọng ra lệnh.

Cái chết của Hào Uy Nhĩ tựa hồ không có mang đến bất kỳ ảnh hưởng gì cho Thủy Tinh thành, đường phố trong thành vẫn ngựa xe nước, qua lại không dứt, không khí trong thành náo nhiệt ầm ĩ cũng không làm cho người ta cảm thấy phiền não. Thứ duy nhất khiến cho Địch Áo có cảm giác không thoải mái, chính là bất kể hắn và Tác Phỉ Á đi tới đâu cũng sẽ có người đứng xa xa quan sát bọn họ và bàn luận xôn xao. Chỉ khi nào Địch Áo ném ánh mắt qua đó, những tên này mới tự động né tránh sang nơi khác, làm như Địch Áo là đại ma vương tàn ác bạo ngược vậy.

Tác Phỉ Á sóng mắt lưu chuyển đã sớm thu hết tình cảnh chung quanh vào mắt, nàng chỉ thấp giọng cười trộm, nói: "Thấy chưa, ngươi rất nổi danh đó."

Địch Áo ho khan một tiếng, có thể không nổi danh được sao? Bên đường giết người, đột kích nhà ngục, ngay cả thành chủ Thủy Tinh thành cũng chết trong tay bọn hắn, khó trách những người bình thường kia nhìn bằng ánh mắt khác thường. Thế nhưng khẩu khí Tác Phỉ Á có mùi vị ranh mãnh, hắn bắt buộc phải phản kích.

"Nàng cho rằng bọn họ đang nhìn ai?" Địch Áo mỉm cười nói: "Bọn họ đang nhìn nàng, nhìn viên minh châu của Khắc Lý Tư bình nguyên đó nha!"

"Không phải thế, bọn họ đang nhìn ngươi."

"Sai lầm rồi."

"Không sai." Không đợi Địch Áo nói xong, Tác Phỉ Á lập tức cắt ngang. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Hai người vì chuyện này cãi nhau một trận, lát sau bọn họ nhìn nhau cười cười, đồng thời bỏ qua đề tài này.

"Ngươi thật sự thay đổi rất nhiều." Tác Phỉ Á vừa quan sát bốn phía, vừa tự nhiên khoác tay Địch Áo.

"Con người luôn luôn phải thay đổi." Địch Áo cười cười, từ cánh tay truyền đến cảm giác mềm mại làm cho hắn không nhịn được âm thầm rung động trong lòng, nghiêng đầu nhìn sang Tác Phỉ Á: "Nàng cũng thay đổi mà?"

"Ta thay đổi chỗ nào?" Tác Phỉ Á nghiêng đầu qua hỏi.

"Nhớ được lúc vừa ra cửa, người nào đó từng nói chúng ta không phải đi dạo phố, mà là..."

"Mà là tìm kiếm niềm vui thú." Tác Phỉ Á nói tiếp: "Ta nói sai gì chứ? Ngươi không cảm thấy cuộc sống trước kia của chúng ta quá trầm lặng hay sao?"

"Đúng vậy." Địch Áo cười nói: "Vốn trước kia nàng sẽ không để ý tới cuộc sống trầm muộn như thế."

"Đứa ngốc." Tác Phỉ Á mỉm cười nhìn về phía Địch Áo, ôn nhu nói: "Trước kia không phải là ngươi cũng giống ta?"

Địch Áo thoáng cái ngây ngốc, nói chuẩn xác Địch Áo trước kia giống như một con rắn, hắn ẩn núp trong góc lẳng lặng chờ đợi lột xác, hoàn toàn không bị chuyện bên ngoài ảnh hưởng, hắn chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, yên lặng chờ đợi ngày lột xác hóa thành rồng.

Hắn và Tác Phỉ Á gặp gỡ tương đối giống nhau, hơn nữa hai người cũng rất bền bỉ, cho nên ở trong lòng bọn họ trong lúc vô tình hiện lên từng dãy tường rào ngăn chặn ở sâu trong tâm linh.

Thế nhưng, giờ phút này dãy tường rào kia tựa hồ sắp sửa sụp đổ, bởi vì Địch Áo cảm nhận được nhu tình, còn Tác Phỉ Á lại cười hết sức ngọt ngào.

"Nhìn, bên kia!" Tác Phỉ Á đột nhiên chỉ tay ra, ánh mắt của nàng bị một quầy hàng bên cạnh hấp dẫn, phía trên gian hàng bày đầy vật phẩm trang sức bằng thủy tinh, đồ trang sức điêu khắc đủ loại hình dáng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn đúng là tuyệt đẹp.

Sau đó, Tác Phỉ Á kéo tay Địch Áo đi tới, chậm rãi chọn lựa từng món.

"Thích thì cứ mua." Địch Áo thấy Tác Phỉ Á vẫn ngó chừng một con thỏ thủy tinh, bộ dạng cực kỳ hâm mộ, bất giác có chút buồn cười, quen biết Tác Phỉ Á lâu như vậy, hắn chưa bao giờ thấy được nàng hiển lộ vẻ mặt con nít như thế này.

"Ta rất muốn mua, nhưng mà ta không có tiền, làm sao bây giờ?" Tác Phỉ Á cười nói.

"..." Địch Áo dở khóc dở cười, không có tiền? Nắm giữ toàn bộ quyền lực tài chính cả Nam tước lĩnh lại dám nói mình không có tiền?

"Ta cũng không có mang theo!" Địch Áo buông tay ra, lời hắn chứa đầy ẩn ý.

"Hẹp hòi." Tác Phỉ Á không nhịn được liếc Địch Áo một cái.

Nghe hai người nói chuyện với nhau, người bán hàng cũng nhịn không được nữa rồi, còn có thiên lý hay không đây? Nhà ngươi mang theo một cô nương xinh đẹp như vậy ra cửa, ngay cả vật phẩm trang sức nho nhỏ cũng mua không nổi? Ở trong mắt người bán hàng, Địch Áo đâu phải là không có mang tiền, mà căn bản là không có tiền. Người bán hàng không có nhận ra người trẻ tuổi ở trước mặt này, chính là nguyên nhân tội lỗi huyên náo Thủy Tinh thành long trời lỡ đất. Nếu không chỉ sợ hắn đã sớm bỏ chạy mất dạng rồi, làm gì còn dám khí định thần nhàn đứng ở chỗ này giương mắt đánh giá chứ.

"Cô nương thích thì cứ lấy đi, không đáng bao nhiêu tiền mà." Người bán hàng khẳng khái nói, còn khinh thường liếc sang Địch Áo, hàm ý trong ánh mắt rất rõ ràng, kẻ lường gạt như ngươi ta từng thấy nhiều lắm.

"Có thật không?" Tác Phỉ Á cười lên sung sướng: "Vậy thì cám ơn nha!"

Địch Áo trợn mắt há mồm nhìn Tác Phỉ Á, lại nhìn sang người bán hàng bộ dạng dương dương đắc ý, hình như chính hắn chiếm được đại tiện nghi thì phải? Hắn câm lặng không biết nên nói gì nữa, như vậy cũng được?

Tác Phỉ Á vui sướng đặt con thỏ nhỏ trong lòng bàn tay, mặc dù biết rõ vật này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng không thể phủ nhận chính là nó được chạm trổ rất tốt. Con thỏ thủy tinh được điêu khắc sống động, hình dáng đáng yêu, cho dù Địch Áo nhìn thấy cũng có cảm giác yêu thích.

"Lão gia, những đồ chơi này thật là xinh đẹp." Bên cạnh đột nhiên truyền tới thanh âm một nữ nhân: "Ta muốn mua một vài cái mang về, có được không?"

"Vật phẩm bày ở trên đường có gì tốt đâu mà mua, vừa nhìn là biết không đáng giá tiền rồi." Thanh âm gã nam nhân có chút khó chịu.

Địch Áo nhíu mày quay đầu nhìn lại, thì ra đó là một người trung niên, bên cạnh đang có một nữ tử chừng mười bảy, mười tám tuổi. Nhìn y phục gã trung niên này hiển nhiên gia cảnh không kém, chỉ là bề ngoài quá bảnh bao, mười ngón tay đeo tới tám cái nhẫn vàng sáng chói, ngay cả trên mũ cũng gắn mấy viên bảo thạch, phía sau còn đi theo mười mấy tên võ sĩ, ai nấy mặt lộ ra sát khí, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt cảnh giác quan sát bốn phía.

Mặc dù Địch Áo không có đặt mười mấy võ sĩ vào trong mắt, thế nhưng nhìn qua Tác Phỉ Á đang cực kỳ hưng phấn chơi đùa "chiến lợi phẩm", hắn thật sự là không đành lòng quấy rầy nàng. Vì thế liền quay đầu trở lại, cho rằng không nghe thấy gì hết.

Lúc này Tác Phỉ Á đưa con thỏ thủy tinh đến trước mặt Địch Áo, cười hì hì nói: "Thế nào? Dễ thương không?"

"Ngươi thích là tốt rồi." Địch Áo cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK