Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa sân là một người mặc trường bào màu xám, ở trong tưởng tượng của Địch Áo, người kia hẳn là một vị Thánh giả sắp vẫn lạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ già yếu mới đúng. Nhưng người đang ngồi trong viện mặc dù đầu tóc hoa râm nhưng thần thái sáng lán, hai mắt trong suốt, tinh thần phi thường tỉnh táo.

Thấy Địch Áo đi tới, lão nhân kia cẩn thận đánh giá Địch Áo trên dưới một lần, sau đó chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."

Địch Áo cung kính khom lưng thi lễ, sau đó đi tới nhẹ nhàng ngồi xuống.

Cổ Lạp Gia Tư ở một bên vội vàng ho khan một tiếng, Địch Áo ngẩn người ra quay đầu nhìn lại, phát hiện trong mắt Cổ Lạp Gia Tư tràn đầy ý trách cứ. Lúc này mới kịp phản ứng, biểu hiện của mình hình như hơi tùy tiện thì phải, người ta bảo ngươi ngồi là ngươi cứ thế ngồi xuống? Cũng nên khách khí một, hai câu mới đúng. Huống chi, Cổ Lạp Gia Tư còn chưa có chỗ ngồi, tại sao mình lại nghênh ngang ngồi ở chỗ đó?

"Cổ Lạp Gia Tư, ngươi quá cổ hủ rồi, tuân thủ quá nhiều thứ là nguyên nhân ngươi dừng bước mãi không tiến." Lão nhân kia khẽ cười nói: "Sống trên đời không nên quá gò bó, hẳn là tùy tiện một chút, cần gì để mình bị câu thúc chứ? Giống đứa nhỏ này mới tốt."

"Lão sư, ta không nói gì mà." Cổ Lạp Gia Tư cười khổ giải thích.

Lão nhân kia khoát tay áo, tầm mắt rơi vào trên người Địch Áo: "Đứa nhỏ, nói thử xem nào, ngươi muốn biết gì?"

Không đợi Địch Áo nói chuyện, Cổ Lạp Gia Tư đã nói: "Lão sư, không phải là ngài muốn tận mắt thấy Lôi Quang Phong Nhận một lần sao? Địch Áo, mau đi."

"Cổ Lạp Gia Tư, thử suy nghĩ cho đứa nhỏ này xem." Lão nhân kia lộ ra thần sắc bất mãn: "Cái tên Tư Thản Sâm kia chế định quy củ quá nghiêm khắc rồi. Đứa nhỏ này lấy ra một vạn học phần cũng không phải là dễ dàng, giao ra cái giá lớn như vậy chỉ là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta? Lẫn lộn đầu đuôi hết rồi, ta quả thật muốn biết về Lôi Quang Phong Nhận, nhưng đó là chuyện của ngày hôm sau."

"Lão sư, nhưng thân thể của ngài..." Trong mắt Cổ Lạp Gia Tư hiện lên vẻ đau thương, mất mát.

"Ngu xuẩn, mới vừa nhắc nhở ngươi chuyện gì, bây giờ đã…" Lão nhân kia lắc đầu than thở: "Con người ở trên đời phải sống tiêu diêu tự tại, nên tới thì tới, nên đi thì đi. Ta không cảm thấy khổ sở gì hết, ngươi đang bi thương cho ai?"

Đúng lúc này chợt có mấy bóng người xuất hiện ở ngoài viện, một người trong đó quỳ một gối xuống, nhẹ giọng nói: "Đại nhân, Hoắc Phu Mạn đại đế đã rời khỏi đế đô, chậm nhất là sáng ngày mốt sẽ tới Tử Vong Chi Ca học viện."

"Hắn tới làm gì? Tạo ra sự tình lớn như vậy." Giọng nói lão nhân kia vô cùng bắt đắc dĩ: "Làm như lý tưởng cao nhất cả đời ta chính là vì nhận được một tang lễ cực kỳ long trọng vậy, quá buồn cười."

"Lão sư, Hoắc Phu Mạn đại đế vẫn xem ngài như bằng hữu, nghe nói thân thể ngài không ổn nên muốn tới thăm mà thôi. Đây là nhân tình bình thường." Cổ Lạp Gia Tư nói.

"Không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta đang lãng phí thời gian của đứa nhỏ này." Lão nhân kia nói: "Các ngươi đi thôi, Cổ Lạp Gia Tư, ngươi cũng đi, đừng ở chỗ này quấy rối ta."

Cổ Lạp Gia Tư lộ vẻ khó xử, con ngươi loạn chuyển tựa hồ đang tìm kiếm lý do lưu lại. Tính mạng lão nhân này đã chuẩn bị kết thúc rồi, bảo hắn rời khỏi ngay lúc này làm sao có thể yên tâm được?

"Để cho Cổ Lạp Gia Tư đại nhân lưu lại vậy." Địch Áo mở miệng nói: "Ta muốn hỏi quá nhiều vấn đề, không biết bắt đầu từ chỗ nào. Cổ Lạp Gia Tư đại nhân ở nơi này có thể nhắc nhở ta."

"Ha hả, tốt, ngươi bây giờ là chủ sự của ta, nghe lời ngươi." Lão nhân kia nở nụ cười hiền hòa.

Cổ Lạp Gia Tư dùng ánh mắt cảm kích nhìn sang Địch Áo, sau đó biết điều đứng ở một bên, trừ phi cần thiết, hắn sẽ không chen vào nói lung tung.

"Không biết bắt đầu nói từ chỗ nào? Ta đây tìm đề tài dùm cho ngươi." Lão nhân kia không có bỏ qua Cổ Lạp Gia Tư, dùng giọng nói hài hước nói chuyện: "Hắn là Phong hệ Thánh Vũ Sĩ, ta cũng là Phong hệ Thánh Vũ Sĩ, ngươi nói xem, ta và hắn khác nhau lớn nhất ở chỗ nào?"

Vấn đề này không dễ trả lời, Địch Áo do dự chốc lát rồi nhẹ giọng nói: "Hình như là thái độ đối nhân xử thế."

"À? Nói cụ thể một chút."

"Cổ Lạp Gia Tư đại nhân nhận thức quá nhiều thứ trọng yếu, ngay cả danh tự cũng rất trọng yếu. Nhưng ở trong mắt ngài tựa hồ không có thứ gì trọng yếu."

"Nếu như trong hai người ta và hắn chỉ có một người có thể tấn thăng lên Thần Vũ Giả, ngươi nghĩ đó là ai?"

"Là ngài."

"Tại sao?" Lão nhân kia hỏi tới.

Địch Áo há miệng nhưng không biết nói gì, không phải là nguyên nhân thực lực cao thấp. Ở trước mặt lão nhân này, Cổ Lạp Gia Tư lộ vẻ bó tay bó chân, kiềm chế quá nhiều, thiếu hụt khí độ và tâm thái mà Thần Vũ Giả nên có. Còn lão nhân kia đã biết rõ ngày giờ không còn nhiều nhưng vẫn chuyện trò vui vẻ, thoạt nhìn hoàn toàn không xem sinh tử thành vấn đề. Ngay cả sinh tử cũng có thể đặt xuống nhẹ nhàng, vậy thì còn có cái gì có thể tạo thành áp lực đối với hắn? Nếu nói giữa hai người bọn họ ai giống Thần Vũ Giả hơn, khẳng định là người sau.

"Nói thứ này hình như đang lãng phí thời giờ của ngươi." Lão nhân kia thở dài, sau đó khẽ nhíu mày suy tư gì đó.

"Ta trước tiên thi triển Lôi Quang Phong Nhận cho ngài xem vậy." Địch Áo từ từ đứng lên: "Coi như chấm dứt một tâm sự, sau đó có thể chuyên tâm nghe ngài dạy bảo."

Ánh mắt Cổ Lạp Gia Tư lại lộ vẻ cảm kích một lần nữa, lão nhân kia cũng mỉm cười: "Được."

Địch Áo giơ tay lên phóng ra một đạo Lôi Quang Phong Nhận tới bức tường trang viện. Chốc lát sau, một cảnh làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi xuất hiện. Lão nhân kia vẫy vẫy tay, không khí chung quanh đột nhiên trở nên ngưng trệ, đạo Lôi Quang Phong Nhận của Địch Áo chậm rãi đổi hướng bay về phía lão nhân.

Địch Áo trợn mắt há mồm kinh hãi, lúc này hắn đột nhiên nhớ lại những lời Ngõa Tây Lý từng nói trước kia. Trận chiến giữa hai Phong hệ võ sĩ cao cấp thật ra chính là tranh đoạt quyền khống chế gió, người nào chiếm cứ thượng phong sẽ gia tăng tốc độ nhanh hơn, uy lực bí kỹ cũng lớn hơn. Trong nháy mắt lão nhân kia xuất thủ, hắn cảm nhận được rõ ràng mình đã mất đi liên lạc với Phong nguyên lực. Nếu như lúc này bảo hắn buông thả Phong hệ bí kỹ, hắn thật sự không thể phóng thích ra nổi.

Lôi Quang Phong Nhận lẳng lặng lở lửng trước mặt lão nhân kia, một hồi lâu sau, lão nhân kia thở dài một hơi: "Phong Nhận rất tinh xảo, thiên tài, tuyệt đối là thiên tài. Đúng là không nghĩ tới, Cổ Lạp Gia Tư, ngươi nhìn thấy gì từ đạo Phong Nhận gì?"

"Có lực lượng lôi điện bám vào làm cho uy lực Phong Nhận đại tăng." Cổ Lạp Gia Tư nói.

"Nói nhảm." Lão nhân kia trợn mắt nhìn sang Cổ Lạp Gia Tư: "Nó đang nói cho ngươi biết, trên thế giới này còn có rất nhiều rất nhiều người thông minh hơn ngươi, có ngộ tính cao hơn ngươi, vì thế năng lực và khả năng phát triển vượt xa ngươi. Nhưng chỉ vì thiếu hụt cơ hội và vận khí tương ứng mới không thể chạm tới độ cao như ngươi, vĩnh viễn không được kiêu ngạo tự mãn điều mình đang có." Nói xong, lão nhân kia phất phất tay, Lôi Quang Phong Nhận đột nhiên nổ tung nhưng không có thanh âm phát ra, lôi điện chợt lóe rồi biến mất vào trong không khí. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Ta hiểu rồi." Cổ Lạp Gia Tư phẫn nộ đáp, nếu trong sân chỉ có hai người thì không có vấn đề gì, nhưng ở trước mặt Địch Áo lại bị khiển trách như một đứa con nít, hắn hiển nhiên hơi xấu hổ.

"Nghe Cổ Lạp Gia Tư nói, lão sư của ngươi là một vị Thần Vũ Giả?" Lão nhân kia hỏi.

"Không, hắn chỉ là một vị Thánh Vũ Sĩ." Địch Áo nói.

"Có thể nói cho ta biết tên của hắn không?" Lão nhân kia dùng ánh mắt mong chờ nhìn Địch Áo: "Có thể tu luyện ra bí kỹ như vậy, hắn có tư cách được tất cả Phong hệ võ sĩ tôn kính, bao gồm cả ta trong đó."

Địch Áo do dự một lát rồi nhẹ giọng nói: "Phong Ngân." Bí mật này sớm muộn gì cũng lộ ra ngoài, còn không bằng thẳng thắng ngay từ bây giờ.

"Cái gì?" Cổ Lạp Gia Tư kinh hãi, hắn vốn nghĩ rằng đạo sư của Địch Áo là một vị ẩn sĩ không màng danh lợi, nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên là Phong Ngân hung danh bốn phương tám hướng.

"Là hắn." Lão nhân kia ngập ngừng chốc lát, thổn thức nói: "Không trách được, thì ra là bí kỹ Phong Ngân, đáng tiếc, ta không có cơ hội gặp hắn."

Thần sắc Cổ Lạp Gia Tư nhìn về phía Địch Áo có vẻ rất mâu thuẫn. Theo lý thuyết, Phong Ngân hẳn là địch nhân không đội trời chung với hắn, nhưng nghe nói Phong Ngân đã phản bội Quân Đồ Minh đại đế. Còn Địch Áo biểu hiện làm cho hắn vô cùng hài lòng, giờ phút này hắn không biết nên dùng thái độ gì đối đãi Địch Áo.

"Nếu lão sư của ngươi là Phong Ngân, có rất nhiều thứ ta không cần thiết giảng giải cho ngươi nữa, dù có nói cũng để cho người ta chê cười." Lão nhân kia mỉm cười buồn bã.

Địch Áo không có lên tiếng nhưng thần thái của hắn rất chân thành. Ngay cả Cổ Lạp Gia Tư cũng dựng lỗ tai lên, bọn họ nhìn ra được lão nhân kia có ý tứ so sánh với Phong Ngân một lần. Vậy thì những lời sắp nói tuyệt đối không phải là bình thường, nhất định là thứ gì đó đặc biệt, có thể bí kỹ có giá trị phi phàm.

"Lúc còn trẻ, ta rất ngốc, đã làm rất nhiều chuyện sai, rời nhà đi tha hương còn chưa tính. Sử dụng phần lớn thời gian và tinh lực trong lĩnh ngộ huyền ảo, thậm chí bỏ qua việc gia tăng thực lực của mình." Lão nhân kia chậm rãi nói: "Đứa nhỏ, ngươi biết bí kỹ là cái gì không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK