Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như bắn Lôi Quang Phong Nhận ở vị trí cách Ma Phi ba, bốn thước, hắn có thể đỡ nổi không? Thật ra vấn đề này không có bao nhiêu ý nghĩa, bởi vì hắn căn bản không có cách nào tiếp cận, trừ phi hắn có nguyên lực chiến giáp

"Quay về là tốt rồi." Tác Phỉ Á khoá chặt cánh tay Địch Áo, nghiêng đầu dựa vào vai Địch Áo.

Mấy ngày nay nàng và Địch Áo ngày càng thân mật, cũng không bài xích làm vài động tác thân mật trước mặt người khác, trong đó Lao Lạp có công lao rất lớn.

Bởi vì Lao Lạp cả ngày quấn lấy Địch Áo không tha, thậm chí thường xuyên ôm ôm ấp ấp, vì thế dần dần kích thích tư tưởng Tác Phỉ Á. Nàng là hôn thê Địch Áo tại sao việc người khác có thể làm mà nàng không thể?

"Đúng rồi, chúng ta phải đổi đường." Tác Phỉ Á thấp giọng nói.

"Đổi đường? Đi đâu?" Địch Áo kinh ngạc hỏi.

"Ca Đốn nhất định phải đi Lặc Tư Bá tước lĩnh." Tác Phỉ Á nói: "Hắn muốn báo thù cho bằng hữu."

"Bái Tác Tư !" Địch Áo nhẹ giọng tự nhủ, hắn cơ hồ đã quên tiểu nhân vật ở Thủy Tinh thành rồi, bây giờ nghe Tác Phỉ Á nhắc nhở mới sự nhớ tới.

"Theo ý hắn đi, Địch Áo." Tác Phỉ Á nói: "Ta nhìn ra được chuyện này nằm ở trong lòng hắn quá lâu rồi."

"Yên tâm, ta sẽ không ngăn cản hắn." Địch Áo gật đầu.

"Đúng rồi, Địch Áo, gã quản gia của ngươi cũng không có gì đặc biệt nhỉ, chiến đấu còn chưa bắt đầu nhưng người đã chạy mất dạng." Tác Phỉ Á che miệng cười nói.

"Ha hả, không cần phải để ý đến hắn, người kia lúc nào cũng như vậy, luôn luôn xuất quỷ nhập thần." Địch Áo đã đoán được Mạc Lâm đi làm cái gì rồi, đơn giản là theo sau bảo vệ hắn cho tốt. Vì thế Địch Áo tương đối yên lòng, sự thật chứng minh người của Thần Vực quả thật rất quan tâm an nguy của hắn.

Lúc này Lao Lạp mở mắt liếc sang Địch Áo, vui vẻ xáp tới, an an ổn ổn gục đầu lên trên đùi Địch Áo, ánh mắt khép lại tiến vào mộng đẹp.

Địch Áo thở dài bất đắc dĩ, vậy cũng có thể ngủ? Thủ hộ giả nhất tộc đúng là sinh vật kỳ quái, tiến hóa thì tiến hóa cho rồi, vì sao cứ y như gấu ngủ đông vậy?

Địch Áo suy nghĩ một lát, đưa tay vào ngực móc ra một khối mảnh vỡ tinh thần cực phẩm đặt vào lòng bàn tay Lao Lạp. Lao Lạp đang ở trong giấc mộng tự nhiên nắm chặc mảnh vỡ tinh thần lại, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào.

Nếu có cái chiếu "cực phẩm" kia thì tốt hơn, Địch Áo cảm thấy hơi tiếc nuối, chỉ có điều hắn chỉ nghĩ lướt qua mà thôi. Nếu như mang theo cái chiếu kia ra ngoài, sợ rằng dọc đường không cần làm gì cũng có vô số người điên cuồng lao vào cướp đoạt.

"Động tác của các ngươi cũng nhanh nhỉ, thực lực A Mạn Nam tước hẳn là không thấp, ta thấy thủ hạ hắn ít nhất còn có hai tên Cực Hạn võ sĩ." Địch Áo nhớ tới chiến trường lúc trước liền cảm thấy tò mò, so sánh qua lại hình như đội hình bên mình kém hơn đối phương.

"Tính cả A Mạn Nam tước tổng cộng là bốn Cực Hạn võ sĩ, làm phiền Ca Đốn và Lôi Mông đó." Thì ra trước đó đám người Tác Phỉ Á đã thương lượng tốt đối sách, dưới tình huống Địch Áo dẫn dụ cường giả Võ Tôn của đối phương rời đi. Nếu như bọn họ vẫn không thể giải quyết những người còn lại thì đúng là quá kém rồi. Không phải là bọn họ tự cao tự đại, mà là Ca Đốn và Lôi Mông truyền thừa đều có chỗ đặc thù, một khi tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ sẽ có thể sử dụng bí kỹ đặc thù của gia tộc.

Ưu thế của Địa hệ võ sĩ phải đạt tới giai đoạn Cực Hạn mới có thể hiện ra, Địa hệ võ sĩ đột phá đến giai đoạn này không chỉ có một thủ đoạn công kích đơn điệu nữa. Lôi Mông xông lên đầu tiên hấp dẫn đối phương tấn công, sau đó liền thả ra Lưu Sa. Đây là bí kỹ Lưu Sa thăng cấp một khi giẫm vào rất khó thoát khỏi, A Mạn Nam tước và mấy gã Cực Hạn võ sĩ hiển nhiên không bị Lưu Sa vây khốn nhưng cũng phải hao phí vài giây mới có thể thoát ra. Lợi dụng thời gian này, Ca Đốn có thể thi triển Hỏa Thịnh Yến bao phủ tất cả bọn họ vào trong.

Ngay cả Bàn Thạch Thủ Hộ của Lôi Mông cũng không kiên trì được bao lâu dưới uy lực bí kỹ của gia tộc Ca Đốn, bởi vậy có thể thấy được Hỏa Thịnh Yến cường hãn đến cỡ nào. Thực lực A Mạn Nam tước cũng rất mạnh, liều mạng chấp nhận thương tổn chạy ra khỏi biển lửa, nhưng trúng chiêu Địa Chấn của Lôi Mông. Sau đó nghênh đón hắn chính là Băng Phong của Tuyết Ny, một vị Cực Hạn võ sĩ cao cấp đơn đấu với bất kỳ ai trong đám người Tác Phỉ Á cũng có thể chiến thắng dễ dàng. Nhưng bị công kích hàng loạt như thế đành phải nhắm mắt xuôi tay chết mà tràn đầy oan khuất.

Mấy gã Cực Hạn võ sĩ khác thấy A Mạn Nam tước tử trận lập tức liều chết vồ đến, chỉ có điều bọn hắn bị trúng Hỏa Thịnh Yến công kích, ít nhiều gì cũng đã bị thương nên lực chiến đấu giảm xuống trên diện rộng. Tuyết Ny thể hiện năng lực khống chế chiến cục rất tốt, không cho bọn họ có không gian di chuyển, cộng thêm Lôi Mông thả ra tuyệt kỹ gia truyền, Địa Chấn. Đây là một loại bí kỹ cực kỳ đáng sợ, mặt đất chấn động lan tràn ra bốn phương tám hướng kèm theo lực xung kích rất mạnh, nó có thể khiến cho các võ sĩ cùng với nguyên lực tràng trong phạm vi bao phủ bị rối loạn theo trình độ nhất định. Đối thủ có thực lực vượt xa Lôi Mông hiển nhiên chống cự được lực xung kích này, thực lực tương đương Lôi Mông sẽ không có biện pháp buông thả bí kỹ trong một thời gian ngắn.

Kết quả là chiến đấu kết thúc rất nhanh, mấy gã võ sĩ còn lại thấy tình thế không ổn lập tức quay đầu chạy trốn, nhưng đều bị đám người Ca Đốn đuổi theo đánh chết toàn bộ.

Nghe đến đó, Địch Áo nhớ lại nội dung trong Thần Điển, rồi liên tưởng đến Võ Tôn Ma Phi, trong lòng bỗng nhiên cảm thán một trận. Thần Vực dĩ nhiên khổng lồ, những cũng có những vùng đất khác tuyệt vời hơn nữa, người trong thiên hạ tài ba chí sĩ nhiều lắm. Coi như là Thần Vực ở thời kỳ đỉnh phong cũng không thể đối kháng với thiên hạ được.

Nội dung trong Thần Điển có ghi lại Hỏa Thịnh Yến, nhưng chỉ sơ lược vài nét bút, hiển nhiên người ghi chép cũng không hiểu rõ ràng loại bí kỹ này. Còn có Địa Chấn của Lôi Mông và Hỏa Diễm Chấn Động của Võ Tôn Ma Phi, Địch Áo lần đầu tiên thấy được.

Học vạn quyển sách không bằng đi trăm dặm đường, lời người xưa nhất định là có đạo lý Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Sắc trời dần sáng nhưng mấy người Địch Áo không có ngừng lại nghỉ ngơi, một bên là lo lắng Ma Phi dẫn người đuổi theo, một bên lại muốn chạy tới trước khi Lặc Tư Bá tước nhận được tin tức, để tránh cho Lặc Tư Bá tước kịp thời phòng bị. Dù sao bây giờ Ma Phi và Lặc Tư có quan hệ đồng minh, lỡ may Ma Phi quay trở lại chỗ Lặc Tư thì sự tình rất khó xử lý.

Đến trưa, phía trước xuất hiện một thôn nhỏ, ống khói trên nóc nhà đang có khói bếp lượn lờ tỏa ra bốn phía. Tinh thần mấy người rung lên, tính ra thì đã lâu rồi bọn họ chưa được dùng thức ăn nóng rồi. Bữa cơm trong tòa thành kia cũng chỉ ăn một nửa rồi chạy đi. Mặc dù thoạt nhìn thôn này không lớn, không có khả năng có quán ăn hay lữ điếm, nhưng chỉ cần chịu tốn tiền nhất định có rất nhiều người vui vẻ cung ứng một bữa trưa thịnh soạn cho bọn họ.

Y Toa Bối Nhĩ đi vào một căn nông hộ (nhà nông dân) giao tiếp một phen, sau khi ném ra hai kim tệ, chủ nhân nhất thời tôn sùng bọn họ như thượng khách, vội vã dọn dẹp gian phòng lớn nhất cho đám người Địch Áo nghỉ ngơi, rồi hô quát vợ con của mình đi chuẩn bị cơm canh. Ngay cả gà mái trong nhà đang đẻ trứng cũng bị đè đầu cắt tiết không thèm nháy mắt một cái. Bộ dạng vô cùng hào sảng, dĩ nhiên nguyên nhân của sự hào sảng này là do hai kim tệ đưa tới, cơ hồ bằng cả nhà thu nhập một năm rồi, một con gà mái tính là gì chứ?

Nữ chủ nhân rất chuyên cần, trong chốc lát đã dọn ra một bàn thức ăn nóng hôi hổi, mặc dù phần lớn lớn là nguyên liệu thôn quê, nhưng ở trong mắt đám người Địch Áo không khác gì sơn hào hải vị, tất cả đều ăn uống cực kỳ phấn chấn.

Mấy người đang cắn nuốt nhiệt liệt chợt phát hiện rèm cửa chiếc xe ngựa Mạc Lâm bỗng nhiên mở ra, sau đó Mạc Lâm thản nhiên tiêu sái đi xuống, trực tiếp ngồi vào bàn cơm, làm như hắn chưa từng rời khỏi xe vậy.

Không phải là hắn đã rời đi rồi sao? Đám người Lôi Mông và Ca Đốn hai mặt nhìn nhau, thời điểm mới vừa thấy nhóm võ sĩ A Mạn Nam tước đuổi theo, Lôi Mông còn có hảo tâm cố ý nhắc nhở Mạc Lâm cẩn thận. Kết quả lại làm cho Lôi Mông tức giận không nhỏ, trong xe lại không có một bóng người, thế nhưng mọi người cũng không để ở trong lòng, chỉ cho là Mạc Lâm nhát gan sợ bị liên lụy nên vội vã chạy trốn.

Nhưng bây giờ là xảy ra chuyện gì? Cũng thật là quỷ dị đi, mấy người cảm thấy có điểm không đúng, đêm hôm qua Địch Áo trở lại lặng lẽ tiếp cận đoàn xe cũng bị Tuyết Ny phát hiện, còn lão gia hỏa này nói biến là biến, nói hiện là hiện. Ở đây có nhiều người như vậy mà không có một người nào có thể phát hiện hành tung của đối phương, quá mức quỷ dị rồi.

Tất cả mọi người đều dời ánh mắt về phía Địch Áo, ý tứ biểu hiện rất rõ ràng, người nọ là ngươi mang đến, dù sao cũng phải giải thích cho mọi người một câu chứ?

Địch Áo bất đắc dĩ thở dài một hơi, chuyện này có gì kỳ quái đâu, nếu có người có thể thấy được hành tung Mạc Lâm mới là quái sự đó. Cường giả Thánh cấp muốn che giấu cảm giác mấy Cực Hạn võ sĩ còn không phải dễ dàng như ăn cơm uống nước hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK