Đem chiếc áo cuối cùng đã gấp xong đặt lên trên cùng, cô lần lượt đem từng chồng đã phân chia xếp gọn vào tủ, quay ra vẫn thấy Phó Cận Nam ôm con gái trong lòng, một tay cầm tờ báo kinh tế đọc cho con bé nghe.
Phó Tuệ Lâm coi như cũng khá phối hợp, im lặng thổi bong bóng nước miếng lắng nghe. Tô Thiển nhăn mày, đối với việc này cô từ chối hiểu, con gái cô được bao tuổi chứ? Đến cười còn trong vô thức, vậy mà thế lực nào làm Phó Cận Nam tin tưởng con bé sẽ hiểu được?
Phó Cận Nam ở bên kia vẫn ôm mộng lớn, đọc hết trang này đến trang khác, lâu lâu còn cúi đầu hỏi Sao nhỏ có hiểu không? Tô Thiển không nhịn được nữa lên tiếng.
"Hôm qua anh nói nay 8 giờ sáng có cuộc họp quan trọng mà, đưa con em bồng cho."
Phó Cận Nam ngước mắt nhìn đồng hồ, còn hơn 10 phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, nhưng thân phận anh rất đặc biệt đâu cần phải vội vàng, ung dung đưa con cho Tô Thiển, nói mấy lời tình cảm.
"Bố đi làm nhé, con ở nhà với mẹ phải ngoan biết không?"
Anh mặc dù không nỡ xa vợ con, như sau lưng anh ta còn cả một công ty lớn, với biết bao nhân lực, có một số việc không thể ngồi nhà giải quyết được, cần phải trực tiếp xử lý.
Tô Thiển ôm theo con gái, đi ra cửa tiễn Phó Cận Nam đi làm.
"Anh đi làm đây." Phó Cận Nam đưa tay ôm gáy Tô Thiển, ghé sát hôn lên môi cô, lưu luyến một lúc mới chịu buông tay.
Người bên ngoài mà nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng Phó Cận Nam đi công tác xa nhà, chứ không phải tới công ty làm việc vài giờ.
Phó Cận Nam tới công ty đã là 30 phút sau, vào phòng họp các cán bộ cấp cao đều có mặt đầy đủ, anh cười cười tỏ ra mình có lỗi, nói mấy câu khách sáo: "Thật ngại quá, để các vị phải chờ."
"Không sao, không lâu." Ban giám đốc vội xua tay, đồng thanh hô lên.
"Vậy bắt đầu cuộc họp đi." Phó Cận Nam vừa ý ngồi vào chiếc ghế trung tâm, ra hiệu cho thư ký, nhàn nhạt mở lời.
Kiều Hạo ngồi một bên bất mãn, ghét bỏ sự giả tạo của những người ở đây, rõ ràng trước khi Phó Cận Nam tới, bọn họ còn liên tục xem đồng hồ tỏ vẻ suốt ruột, giờ lại làm như chưa có chuyện gì.
Phó Cận Nam nhận thấy tia lửa bắn về phía mình, nhướn mày nhìn Kiều Hạo, ngón tay ngõ từng nhịp trên bàn, cao ngạo đắc ý.
"Đáng ghét." Kiều Hạo thu lại ánh mắt, lẩm bẩm mắng bạn thân, ai bảo anh có ghế ngon không ngồi, chạy tới công ty cậu ta làm ** ly.
Ngô Hạo Phong chờ sẵn ngoài cửa, thấy Phó Cận Nam ra ngoài liền thông báo: "Phó tổng vị bác sĩ kia vài hôm trước đã tỉnh lại rồi, tôi đã liên hệ trao đổi với anh ta về Ngụy Bội Ngọc, anh ta nói sẽ sắp xếp về nước gặp anh."
"Vậy thì tốt quá, nhanh chóng điều tra xem mục đích cô ta trở về nước là gì?" Phó Cận Nam suy tính, điều anh lo lắng nhất vẫn là Tô Thiển, khi chưa rõ ràng mọi việc khó lòng yên tâm được.
Phó Cận Nam đi dọc hành lang, bước vào phòng làm việc, kéo ghế ngồi xuống, nghĩ nếu vài ngày nữa vị bác sĩ kia không về nước, anh sẽ cử người qua đó lấy thông tin.
"Ảnh tôi vừa gửi cho anh, chính là diện mạo hiện tại của cô ta." Ngô Hạo Phong qua cuộc nói chuyện với người đã làm phẫu thuật cho Ngụy Bội Ngọc xin được vài bức ảnh quan trọng, nhất nút gửi qua máy Phó Cận Nam.
Phó Cận Nam mở ảnh ra xem, gương mặt người phụ nữ yêu kiều trên hình, khó có thể nào liên hệ với Ngụy Bội Ngọc dung mạo bình thường kia. Anh chắp hai tay lại, cúi đầu tì vào, đầu óc bắt đầu nảy số:
"Cô ta về nước có thể đã dùng thân phận khác để che mắt, cậu gửi bức ảnh này qua bên cảnh sát Hoàng, nhờ ông ta giúp đỡ."
"Dạ...Phó tổng còn một chuyện quan trọng nữa." Ngô Hạo Phong ngập ngừng.
"Cậu nói đi." Phó Cận Nam ngẩng đầu, chờ đợi.
"Trước cô Tô Thiển, Ngụy Bội Ngọc đã từng qua lại với Từ Vũ Hằng, gia cảnh cô ta không tốt, bố mẹ đã ly hôn, từ nhỏ đến lớn sống cùng người cha nghiện rượu."
Ngô Hạo Phong cẩn trọng nói một cách chi tiết nhất mọi thứ mình điều tra được, thời gian Từ Vũ Hằng ở bên Tô Thiển vẫn chưa kết thúc mối tình cũ, âm thầm qua lại cùng lúc cả hai người phụ nữ, cho đến khi Ngụy Bội Ngọc biến mất mới thôi.
"Khốn nạn." Phó Cận Nam bộc lộ cơn bực tức, đập tay xuống bàn, không ngoài suy đoán của anh mà, anh ta chính là loại đàn ông cặn bã.
Phó Cận Nam thật muốn quay lại thời điểm mấy năm về trước, vả cho bản thân vài cái, sao ngày đó anh lại nghĩ Từ Vũ Hằng là người đàn ông tốt, mà hèn nhát buông tay?
Phó Cận Nam hơi nhức đầu, ngả người tựa vào ghế, tình cản giữa anh và Lâm Tĩnh Như không tốt, nhưng khổ bỏ được hai chữ tình thân, phải làm sao mới vẹn toàn? Từ Vũ Hằng thói cũ không bỏ, trước sau gì lại thêm lần nữa làm khổ người phụ nữ yêu anh ta.
Mục đích Ngụy Bội Ngọc đã quá rõ ràng, việc cấp thiết phải thật nhanh chóng tìm được cô ta, dập tắt cô ta thực hiện nước cờ tiếp theo.
Phó Cận Nam tan làm về nhà đã sang đầu giờ chiều, cố gắng tỏ vẻ như bình thường trước mặt Tô Thiển, chơi đùa ngón tay con gái, nhưng lại bị cô nhận ra.
Tô Thiển nắm bàn tay Phó Cận Nam đưa đến trước ngực mình, khẽ nói.
"Cận Nam anh có gì muốn nói với em? Không sao đâu em chịu đựng được."
Phó Cận Nam quan sát biểu hiện bình tĩnh trên gương mặt cô, cảm xúc vừa rồi khi biết sự thật vẫn nguyên vẹn trong lòng, cực kỳ khó chịu. Hiện tại cô đã ở bên anh, nhưng biết mình bị lừa từng ấy năm lại là chuyện khác, anh lo cho cô, sợ cô không chịu đựng được.
Phó Cận Nam im lặng hồi lâu, mặt đối diện cô khó khăn nói: "Trợ lý ngô đã điều tra được danh tính người đàn ông Ngụy Bội Ngọc yêu."
"Hắn ta là Từ Vũ Hằng?" Tô Thiển cau mày, nói ra cái tên xuất hiện đầu tiên trong đầu.
"Em đã biết rồi." Phó Cận Nam kinh ngạc, nhìn sâu vào đôi mắt Tô Thiển, cho tới khi không thấy bất kỳ điều gì khác thường, dần thả lỏng cơ thể.
Tô Thiển lắc đầu: "Vẻ mặt của anh nói cho em biết."
Cô không nghĩ ra được người đó là ai, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau lòng khó nói đó cô mới đoán ra được, chỉ người đối với cô có quan hệ mật thiết mới khiến anh như vậy. Chọn lọc tất cả chỉ có Từ Vũ Hằng rõ ràng có khả năng nhất.
Vài năm về trước, ai đó nói cho cô biết chuyện này, cô không dám chắc mình sẽ như thế nào nữa, nhưng hiện giờ thì khác, anh ta đã làm cô thất vọng cùng cực, trái tim rạo rực dành cho anh ta đã lạnh băng.
Buồn ở chỗ khi mình ngu ngơ đắm chìm trong tình yêu, lại cùng lúc bị hai người quý mến lừa gạt, Ngụy Bội Ngọc đâu nhất thiết phải làm vậy? Cô không có ý tranh giành hay cướp của ai cả, hà tất phải giả vờ làm bạn với tình địch?
Biết mặt không ai biết được lòng, người thân thiết, cười nói bên cạnh lại luôn âm thầm tính kế, thậm chí ở sau lưng chửi rủa mình. Tô Thiển dựa đầu vào vai Phó Cận Nam, tự hỏi cô sống tử tế không làm hại ai cả, tại sao luôn bị cuốn vào những thế này?
"Họ không tốt với em tại họ tâm địa xấu xa, không phải tại em." Phó Cận Nam ôm chặt Tô Thiển an ủi. Ác giả ác báo, gieo nghiệp ắt gặp tai ương, anh tin ông trời vẫn luôn công bằng, sớm muộn gì bọn họ cũng chịu trừng phạt.
...
Ngày hôm sau, vừa hay là ngày cuối tuần, Tô Thiển và Phó Cận Nam nhân lúc mẹ Tô sang chơi, trốn con ra ngoài hẹn hò.
Tô Thiển giống như thiếu nữ đôi mươi, rạng rỡ khoác tay Phó Cận Nam đi trên con đường đầy hoa thơm.
"Anh xem mới thế đã sắp kết thúc một năm rồi." Tô Thiển nhìn ra ngoài đường lớn, đâu đó không khí giáng sinh đã tràn về khắp con phố, hàng cây trước đó trơ trụi, đã bắt đầu nhú những mầm xanh, một năm qua có buồn có vui, hơn cả là niềm hạnh phúc chào đón bé con chào đời, có Phó Cận Nam làm bạn đồng hành.
Phó Cận Nam dừng bước, xoay người ôm cô vào lòng, ánh mắt thay tất cả tình cảm chất chứa trong trái tim, ngọt ngào nói: "Một năm qua đi, rồi hai năm...Người anh muốn nắm tay qua bao tháng năm duy nhất chỉ có em."
"Em cũng vậy." Tô Thiển không mong gì hơn ngoài cuộc sống bình yên bên gia đình nhỏ của mình, người ta từng có câu khổ trước sướng sau, cô mong nó sẽ linh nghiệm trên người mình.
"Ting...Ting."
"Cận Nam có điện thoại." Phó Cận Nam đang đắm chìm trong tình yêu, mặc kệ điện thoại đổ chuông hồ lâu, để Tô Thiển nhắc nhở mới chịu nghe máy.
Sắc mặt anh không tối, thầm ghi thù người phá hỏng chuyện vui của mình, buông Tô Thiển ra nghe máy.
"Anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tới ngay."
"Anh bận rồi à?" Tô Thiển không nghe được người bên kia nói gì, dựa theo lời Phó Cận Nam suy đoán.
"Vị bác sĩ phẫu thuật cho Ngụy Bội Ngọc về nước rồi, anh ta hẹn anh gặp mặt." Phó Cận Nam kích động nói với Tô Thiển.
"Em đi cùng anh." Người cầm đầu sợi dây đã tỉnh lại, Tô Thiển có vài câu liên quan đến Ngụy Bội Ngọc muốn hỏi anh ta. 7 năm ở bên chữa trị cho cô ta, anh ta hẳn biết không ít chuyện.
"Được." Phó Cận Nam gật đầu, không chần chừ nữa nắm tay cô vội vã trở về nhà lấy chìa khóa xe.
Ra đến cửa, điện thoại trong túi xách Tô Thiển reo vang, cô lấy điện thoại ra nhìn dãy số lạ do dự bắt máy. Được một vài câu rồi ngắt điện thoại, sắc mặt cô không tốt lắm, nhỏ giọng:
"Cận Nam phải để anh tới đó một mình rồi."
"Ai gọi em vậy?" Phó Cận Nam nghi hoặc hỏi.
"Lâm Tĩnh Như muốn cùng em nói chuyện." Tô Thiển nhẹ đáp, cuộc gọi này khiến cô rất bất ngờ, lần đầu Lâm Tĩnh Như nói chuyện với cô bằng giọng điệu lịch sự như vậy.
"Mặc kệ nó." Phó Cận Nam vòng tay qua eo Tô Thiển mang theo cô đi về phía trước, nghe thấy tên em họ đã biết không phải chuyện gì tốt rồi, sợ cô chịu thiệt.
"Cô ấy ở ngoài quán chờ em rồi, em đi một lát rồi về, anh yên tâm." Tô Thiển muốn tới thử xem cô ấy nói cái gì với mình, dù sao cô ấy cũng là em họ anh, một số việc cô cần cùng cô ta rõ ràng.
"Để anh đưa em đi." Phó Cận Nam không khuyên nổi Tô Thiển, chuyển sang chấp nhận, có anh ở đó Lâm Tĩnh Như kiêng dè sẽ không dám làm càn.
"Em bắt taxi được rồi, gặp người kia quan trọng hơn." Tô Thiển lần nữa từ chối, vị bác sĩ kia bọn họ mong ngóng từ lâu, không thể để lỡ mất.
Hai người đi cùng thang máy, sau đó chia tay ở tầng 1, Phó Cận Nam xuống hầm gửi xe, còn Tô Thiển ra ngoài đường vẫy taxi.
"Bác cho cháu đến quảng trường thời đại."
Tô Thiển ngồi vào trong xe, nói địa chỉ cần tới với tài xế, cô có đôi chút khó hiểu, cả cô và Lâm Tĩnh Như đều ở trung tâm thành phố, sao phải đi xa như vậy để uống nước? Thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã bị cảnh vật ngoài đường thu hút, dựa vào cửa kính xe ngắm nhìn.
Chiếc xe đi đến điểm dừng lại, Tô Thiển xuống xe, tìm kiếm nhà hàng Lâm Tĩnh Như nói, sau khi xác định đúng vị trí, cô nhấc chân đi vào.
Lâm Tĩnh Như thấy Tô Thiển đến gần, đưa mắt về phía ghế đối diện, lên tiếng: "Cô ngồi đi."
Lâm Tĩnh Như mất tự nhiên, tay quấy cafe một hồi chưa dừng lại, cô ta cắn môi nói: "Tôi hẹn cô ra đây muốn xin lỗi chuyện lần trước, vì tôi hấp tấp mà suýt nữa làm hại mẹ con cô."
"Cô làm tôi bất ngờ đấy." Tô Thiển cười cười, cô ta chịu hạ mình xin lỗi cô, đây chính là chuyện lạ trên đời, phải biết Lâm Tĩnh Như cao ngạo đến mức nào, người khác có thể lụy nhưng cô ta thì không bao giờ.
Thái độ Lâm Tĩnh Như thành khẩn: "Tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi, cô có ác cảm với tôi nên không tin, nhưng đây đều là thật lòng."
"Cô có ý gì không quan trọng, tôi đồng ý gặp cô vì không muốn sau này có chuyện tương tự như hôm đó xảy ra nữa, cô nghĩ tôi bị anh ta phản bội, còn ngu ngốc qua lại được nữa sao?"
Tô Thiển nhấp một ngụm trà, thẳng thắn nêu ra quan điểm của mình, câu này cô đã nói đến mỏi miệng, nhưng chưa bao giờ Lâm Tĩnh Như nghe thông, thay vì đề phòng cô, để ý người khác thì hơn, loại đàn ông đó chưa chết chưa chịu bỏ thói ăn tạp đâu.
Ở bên kia Phó Cận Nam cũng đã đến chỗ hẹn, ngồi chờ người kia xuất hiện, anh ta tới nơi liền gọi điện cho anh, thông qua tiếng chuông điện thoại mà nhận ra nhau.
"Tôi là Phó Cận Nam." Phó Cận Nam đứng dậy giơ tay ra chào hỏi.
"Chào anh tôi là Vân Viễn." Người đàn ông có vẻ không được khỏe, giọng khàn khàn bắt tay Phó Cận Nam, giới thiệu tên mình.
"Anh muốn biết gì cứ hỏi, miễn là tôi biết sẽ không giấu diếm."
"Anh nằm viện do cô ta làm?" Anh ta đã nói vậy, Phó Cận Nam không muốn mất nhiều thời gian vào thẳng vấn đề.
"Đúng vậy, trước ngày cô ta về nước đã đâm tôi một nhát dao, may mắn ông trời phù hộ tôi phúc lớn không chết."
Vân Viễn kể lại sự tình, giọng nói mang theo đớn đau của người bị phản bội. Anh ta nói mình là người đưa Ngụy Bội Ngọc vào viện sau khi cô ta bị tai nạn giao thông, và cũng chính là anh ta đã đưa cô ta ra nước ngoài chữa trị, lúc đầu do thương cảm sau này dần nảy sinh tình yêu, vậy mà lòng cô ta còn hơn quỷ dữ lấy ơn báo oán.
Phó Cận Nam liếc nhìn người đàn ông trước mắt, dáng vẻ hiền lành chẳng trách bị cô ta lợi dụng không hay, anh tỏ vẻ thương cảm nói: "Anh về đây định tìm cô ta thế nào?"
"Cô ta nói từng người đàn ông phản bội cô ta ở thành phố này, có một người cô ta nhất định phải phá hủy, tôi tin mình kiên nhẫn sẽ tìm ra cô ta." Vân Viễn nghĩ Phó Cận Nam giống như mình, cũng là một kẻ đáng thương bị Ngụy Bội Ngọc cho vào bẫy, đem tất cả nói ra hết.
Người đó chẳng phải Tô Thiển sao? Phó Cận Nam lồng ngực tự nhiên đau nhức, một ngày chưa tìm được cô ta, thêm một ngày an toàn của cô không được đảm bảo.