"Chào chị."
Đúng như suy đoán của Tô Thiển, Lâm Tĩnh Như coi cô giống như không tồn tại, đến một cái liếc mắt cũng tiếc rẻ, cứ thế đi ngang qua như những người chưa từng quen biết.
Cô khó hiểu người nên ghét chị ta là cô mới đúng, từ lúc Lâm Tĩnh Như tới công ty đến giờ cô chưa từng lại chuyện gì có lỗi với chị ta, ngược lại chị ta luôn tỏ ra mình là cấp trên, cả ngày bắt cô làm việc này việc kia không khác gì chân sai vặt cả.
Bỗng cơn gió nhỏ bên ngoài cửa sổ, mang theo một mùi thơm đặc biệt quen thuộc thổi vào mũi Tô Thiển, cô lập tức quay người lại nhìn xem chủ nhân của nó là ai, nhưng tiếc cho cô hành lang lúc này không một bóng người.
Tại sao mùi nước hoa trên người Từ Vũ Hằng lại xuất hiện ở trong công ty này chứ? Tuy cô biết nó không sản xuất ra chỉ để cho một người sử dụng, nhưng từ khi phát hiện ra anh ta phản bội, cố đối với mùi hương này đặc biệt mẫn cảm.
Tuy mồm luôn nói không muốn biết người phụ nữ kia là ai, nhưng trong thâm tâm ai chẳng tò mò, suy nghĩ tới người cùng chồng mình lên giường dáng vẻ thế nào? Hơn mình ở điểm gì? Mà khiến anh ta phản bội mình.
Đến người mình luôn tin tưởng, có hẳn 5 năm bên nhau để thử lòng, quan sát thế mà vẫn có lúc thay lòng, vậy sau này cô làm sao còn có đủ tự tin bước thêm bước nữa được đây?
3 năm hôn nhân, có những đắng cay ngọt bùi, nhưng để lại trong lòng vết cắt sâu nhất chính là sự phản bội. Một người đã bị tổn thương, sẽ sinh ra sợ hãi với chính thứ đã gây ra, sau này chẳng biết sẽ đi về đâu đây? Phía trước bóng tối phủ kín con đường dài.
...
Kiều Hạo vào trong phòng được một lúc, nhưng người đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc kia vẫn không hay biết gì? Cả người giống như đi lạc vào thế giới khác vậy. Anh ta nhìn về phía bạn tốt giơ tay gõ mạnh lên cửa, gây sự chú ý.
"Cốc cốc."
"Phó Cận Nam càng ngày cậu càng khiến tôi nghi ngờ, khai mau có phải đang tương tư người phụ nữ nào?" Kiều Hạo thấy Phó Cận Nam không vui nhìn mình, nở một nụ cười thân thiện đi tới đặt hai tay lên bàn, mắt chằm chằm quan sát người trước mặt.
"Bản báo cáo công nợ tháng này cậu đã làm xong chưa?" Phó Cận Nam ngón tay theo quy luật gõ trên mặt bàn, khó chịu với cách dò hỏi của Kiều Hạo.
Đầu Kiều Hạo tự nhiên ong ong, lần nào cũng vậy hễ muốn hỏi chuyện cá nhân là cậu ta lại mang công việc ra làm cái cớ, uy hiếp anh không được hỏi chuyện của mình, thích thì nói thích không thì thôi, từ lúc nào mà một người quyết đoán như Phó Cận Nam, lại phải lưỡng lự trong việc tình cảm?
Kiều Hạo ngồi xuống ghế: "Bản báo cáo ngày mai tốt nhất định sẽ đặt trên bàn này, cậu không thể cùng tôi nói chuyện ngoài công việc được sao?"
"Cậu muốn nói gì?" Phó Cận Nam ngả người ra sau, khoanh tay nhướn mày.
"Lâu nay tôi luôn thắc mắc, từ ngày cậu về nước giống như biến thành người khác vậy, ánh mắt đó đâu phải của người nắm trong tay tất cả mọi thứ như cậu nên có."
Kiều Hạo chắc chắn Phó Cận Nam đang giấu diếm mình chuyện gì đó, bọn họ là bạn thân từ nhỏ có cái gì mà không thể nói ra được chứ?
"Cậu nói xem tôi nên có ánh mắt nào mới đúng." Phó Cận Nam nghi ngờ chính bản thân mình, chẳng lẽ biểu lộ ra bên ngoài rõ tới vậy sao? Anh luôn nghĩ rằng mình ngụy trang rất tốt, thế mà lại bị cậu ta phát hiện ra.
"Không biết, nhưng không phải dáng vẻ này." Kiều Hạo suy tư cái này rất khó nói, anh chỉ có cảm giác Phó Cận Nam như kiểu muốn thứ gì đó, nhưng lại không thể có được vậy.
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Phó Cận Nam khóe miệng khẽ nhếch lên, ngồi thẳng người tay cầm bút tiếp tục ký duyệt giấy tờ quan trọng.
...
Bà Từ không ngờ con dâu lại dám ở trước mặt mình kể xấu con trai, vốn đã không vui từ trước nay còn thêm việc này, cả người giống như bị côn trùng bỏ lên ngứa ngáy khó chịu, suốt dọc đường luôn mồm mắng chửi Tô Thiển.
"Bà sao vậy? Ra ngoài bị người khác bắt nạt sao?" Ông Từ thấy vợ về nhà với dáng vẻ bực tức, đặt tờ báo trên tay xuống quay lại vu vơ hỏi chuyện.
"Là đứa con dâu tốt của ông chứ ai, người ta bảo ở lâu sẽ tìm ra điểm tốt, nhưng cái con bé Tô Thiển ấy tôi chẳng thấy hài lòng chút nào cả." Bà Từ ngồi xuống ghế, rót nước vào cốc một hơi uống cạn, nhưng cơn tức trong lòng vẫn không thuyên giảm.
Bà bắt đầu hối hận năm xưa đã chuẩn bị nhiều sính lễ như vậy, bỏ tiền ra cưới về một đứa con dâu kém cỏi không biết nhìn trước nhìn sau.
Vì con trai bà ngoại tình nên nó có thể tùy ý sai vặt à? Sao nó không nhìn lại bản thân mình xem có điểm gì để chồng chung thủy, con trai bà có tình nhân bên ngoài đều là tại nó. Ai lại đi thích một người vợ cứ hễ mở mồm ra là nói xấu chồng, cái tốt phô ra cái chưa tốt che đậy lại.
"Chúng ta có ở cùng vợ chồng nó đâu, bà để ý nhiều như vậy làm gì?" Thấy vợ nhắc tới con dâu, ông Từ mệt mỏi không muốn tiếp tục ở đây nghe những lời than vãn, nói vài câu rồi đứng dậy đi vào trong phòng.
Bà Từ nhớ đến dáng vẻ cô đơn của con trai lòng đau nhói: "Không để ý mà được à? Tôi nay gặp Vũ Hằng trông nó gầy đi rất nhiều."
Chắc là con bé Tô Thiển kia sau khi phát hiện ra Vũ Hằng ngoại tình cả ngày đay nghiến chồng, mới khiến nó suy nghĩ đến gầy cả người. Đó chỉ là lầm lỡ nhất thời, phải biết bỏ qua tha thứ chứ, ai mà không có sai lầm.