"Em có muốn đi dạo một chút không?" Cả quãng đường Phó Cận Nam đều thấy cô im lặng không nói, suy nghĩ vu vơ không rõ bản thân mình có làm sai việc gì khiến cô phận ý hay không? Anh chủ động lấy lòng, quay sang hỏi cô.
"Về nhà thôi anh." Cả người cô giống như không còn sinh lực, yếu ớt mở miệng. Hiện tại cô chỉ muốn về nhà nằm nghỉ ngơi, vài giờ sau không đỡ có lẽ phải tới bệnh viện kiểm tra một chuyến.
"Thiển Thiển, em sao vậy? Khó chịu ở đâu?" Nghe giọng Tô Thiển khác thường, Phó Cận Nam đánh tay lái vào vỉa hè, tháo dây an toàn nghiêng người, đặt tay lên trán cô kiểm tra.
Tô Thiển bán lấy cánh tay Phó Cận Nam, đôi mắt mơ màng nói: "Bụng em có chút khó chịu."
"Anh đưa em đi bệnh viện." Nhìn sắc mặt Tô Thiển nhợt nhạt, cộng thêm lo sợ đứa nhỏ trong bụng gặp chuyện, Phó Cận Nam vội vàng thắt dây an toàn, nhấn ga phóng nhanh đến bệnh viện.
Tô Thiển định mở miệng ngăn anh lại, nhưng nhìn dáng vẻ gấp gáp đó cô lại thôi. Đứa nhỏ còn hơn hai chục ngày nữa mới đủ ngày, đủ tháng, lần mang thai này cô đã rất cẩn thận, chế độ dinh dưỡng, ngủ nghỉ đều làm theo lời bác sĩ dặn, hơn nữa tình trang như bây giờ sau khi ăn cơm xong mới bị, chắc không có việc gì xảy ra đâu.
Chưa đầy 10 phút, chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Phó Cận Nam mở cửa xuống xe, vòng sang ghế phụ cúi người muốn bế Tô Thiển vào trong.
"Em còn có thể đi được, anh đỡ em được rồi." Tô Thiển từ chối, cô cảm thấy mình đi một quãng đường vẫn có thể, chưa đến mức yếu ớt đến vậy. Cô bám vào cánh tay anh chống đỡ cơ thể nặng nhọc, từ từ bước xuống xe.
Ngay khi chân vừa đặt xuống đất, cảnh tượng trước mắt làm cô đứng hình, hai nữ y tá cùng một vị bác sĩ ngoài 80 mươi, bên cạnh còn có chiếc xe đẩy, không rõ đã ở đây chờ đợi từ lúc nào? Tô Thiển ngại ngùng cúi gằm mặt xuống.
"Bà Trần, làm phiền bà rồi." Phó Cận Nam chào hỏi nữ bác sĩ chạc tuổi ông ngoại, sau đó đỡ Tô Thiển ngồi xuống xe, tự mình đẩy cô đi về phía phòng khám khoa sản.
Trưởng khoa Trần thân thiết mỉm cười đáp lại Phó Cận Nam, lúc mới nhận được điện thoại, bà cho rằng đã xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng vừa rồi theo bà quan sát, sự việc không đáng lo như bà đã nghĩ. Bà Trần đứng đó nhìn theo bóng lưng vội vã của người thanh niên phía trước, trên gương mặt lộ ra nụ cười hiền lành, cất bước đi theo ngay đằng sau.
Ngay khi Tô Thiển đặt chân vào phòng bệnh, liền liên tiếp thực hiện các kiểm tra, do Phó Cận Nam mối quan hệ đặc biệt với bệnh viện, nên được ưu tiên về mọi mặt, biến thủ tục rườm rà thành nhanh chóng.
Tô Thiển nằm trên giường, bên cạnh là Phó Cận Nam nét mặt nghiêm trọng, hai tay ôm lấy bàn tay cô, chờ đợi kết quả.
Trưởng khoa Trần cầm kết quả kiểm tra trên tay, nhìn Tô Thiển, rồi lại chuyển hướng sang Phó Cận Nam khẽ nói:
"Mọi kiểm tra cho thấy mẹ và bé đều khỏe mạnh, đây là tình trạng thường gặp ở những tháng cuối thai kỳ, các cháu yên tâm."
Nghe bác sĩ Trần nói đứa nhỏ vẫn ổn, gương mặt Phó Cận Nam lúc này mới giãn ra. Lần đầu làm cha không tránh khỏi những âu lo, chỉ có chắc chắn đứa nhỏ bình an, anh mới thả lỏng được.
"Con bé trước đây từng sinh non, như bà đã nói từ trước làm mọi việc nên cẩn thận." Bà Trần đưa tờ kết quả cho Phó Cận Nam xem, đồng thời căn dặn thêm.
"Dạ." Phó Cận Nam chăm chú ghi nhớ lời trưởng khoa Trần dặn dò, dịu dàng dùng mu bàn tay vuốt nhẹ má cô.
Bà Trần ở lại một lúc rồi rời đi, trong phòng giờ chỉ còn lại cô và anh, Tô Thiển lúc này mới lên tiếng:
"Em ổn hơn rồi."
Từ khi cùng Từ Vũ Hằng kết thúc, đây là lần đầu tiên Tô Thiển đặt chân tới bệnh viện Hữu Tâm, có lẽ sợ gặp người nhà Phó Cận Nam ở đây, nên cô kiên quyết chọn một bệnh viện nơi khác để khám thai. Hôm nay cũng do tình thế cấp bách nên mới đến đây, nhưng nghe cuộc nói chuyện vừa rồi giữa trưởng khoa Trần và anh ấy, hình như bà ấy biết rất rõ tình hình của cô.
Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc từ Tô Thiển, Phó Cận Nam giải thích: "Trưởng khoa Trần là bạn thân của ông ngoại anh, bà ấy giống như người thân của anh vậy."
Cách đây không lâu Tô Thiển từng bị sảy thai, Phó Cận Nam e sợ trong thời gian ngắn lại mang thai, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe, anh tìm tới trưởng khoa Trần để hỏi chuyện, việc gây nguy hại đến cô, dù cho có lợi với mình đến mấy anh cũng sẽ không làm.
Tô Thiển không tiếp tục hỏi thêm, cô cho rằng anh quan tâm đến mình nên mới cẩn thận đến vậy. Chưa được bao lâu hai mắt cô mơ hồ dán vào nhau, dần chìm vào giấc mộng. Phó Cận Nam thấy cô đã ngủ say, nhẹ nhàng kéo chăn qua ngực cô, một khắc cũng không rời cứ thế ở bên cạnh si mê ngắm nhìn.
Trưởng khoa Trần quay lại phòng Tô Thiển, trên tay còn xách theo túi đồ ăn, xa xa đã thấy có người tâm tư không thông đi đi lại lại ngoài cửa, liền có ý muốn trêu đùa, bà lại gần ghé sát vào tai người bạn già nói lớn:
"Ông đứng đây làm gì? Sao không vào."
"Tai tôi chưa điếc, bà nói to thế làm gì?" Ông cụ Lâm giật mình, kéo bà Trần ra một góc oán trách.
Bà Trần tươi cười: "Tôi tưởng ông cứng miệng, tới đây không phải quan tâm cô gái đó à?"
"Cô gái nào?" Ông Lâm giả bộ không rõ, nhướn mày hỏi lại.
"Ông cứ giả ngu đi." Bà Trần thầm mắng ông Trần là đồ cố chấp, bà thừa biết trong bụng ông ấy nghĩ gì, còn không phải nghe tin cháu dâu vào viện mà mò tới đây sao? Để ý đến nhưng lại cứng miệng tỏ ra thờ ơ, đúng là chết tại cái tính cách đó.
"Lắm chuyện."
Ông cụ Lâm bị người khác nhìn ra mục đích, tức giận phất tay rời khỏi. Ông vì chuyện kia mà mặt nặng, mày nhẹ với cháu trai, khiến tình cảm ông cháu thân thiết bao lâu rạn nứt.
Trong lòng ông không muốn, nhưng mỗi khi nhìn thấy cháu trai không hiểu sao ông lại hành động như vậy? Ông rất khó chịu, đứa cháu trai mình thương yêu lại chọn người phụ nữ đó cãi lại lời ông.
Bà Trần thở dài gọi theo: "Đứa nhỏ không sao, Lâm Trạch sao ông phải khổ thế? Ông sống đến từng này tuổi rồi mà không hiểu sao?"
Tình cảm nam nữ là thứ rất khó nói, đâu phải muốn buông bỏ là có thể, Bà Trần đã khuyên rất nhiều lần, nhưng cái tính cố chấp trong ông Lâm đã ngấm vào máu, làm bà tức đến phát điên. Ngày xưa ông ta cũng cãi cha mẹ yêu một người không nên yêu đó sao? Giờ lại bày đặt ra vẻ cấm cản con cháu.
Bước chân ông Lâm thoáng khựng lại, tất cả ông đều hiểu, nhưng không biết làm thế nào, được cháu gái thì mất cháu trai, ai hiểu cho ông đây?
"Lâm Trạch mới tới, nhưng lại đi rồi." Bà Trần đẩy cửa bước vào, thấy Phó Cận Nam quay lại nhìn mình liền nói.
Phó Cận Nam vội đứng dậy, bước nhanh ra cửa tìm kiếm ông ngoại, lâu rồi anh chưa gặp ông trong lòng không khỏi nhớ nhung.
Bà Trần đặt túi đồ ăn lên mặt tủ, nói: "Ông ta đi xa rồi, cháu mặc kệ ông ta đi, cái lão già ương bướng đó."
Tuy bà tiếp xúc với Tô Thiển không nhiều, sống tới từng này tuổi, trải qua bao nhiêu thăng trầm, tự khắc sẽ có khả năng phân biệt tốt xấu, cô gái này theo bà quan sát, không giống kiểu người như bọn họ nói, người ra sức lấy lòng, không buông được là Phó Cận Nam mới đúng.
Ngủ suốt cả buổi chiều, tới khi bầu trời bên ngoài sậm đen Tô Thiển mới thức giấc, cô mở mắt ra không ngờ người đầu tiên thấy lại là bà Trần.
Cô chống tay xuống giường, nâng người lên ngồi dậy: "Trưởng khoa Trần."
"Cháu thấy đỡ hơn chưa?" Bà Trần cười thân thiện, đặt tay vào bụng Tô Thiển vuốt ve hỏi han.
Tô Thiển nhỏ giọng đáp: "Dạ cháu đỡ nhiều rồi, cảm ơn trưởng khoa."
"Cái con bé này trưởng khoa cái gì? Cứ gọi ta là bà Trần như Cận Nam đi."
Bà Trần tỏ vẻ nghiêm nghị, chỉnh lại cách gọi của Tô Thiển. Bà nhìn Phó Cận Nam từ khi đỏ hỏn đến lúc trưởng thành, sau khi Lâm Kha Vận mất, trong đôi mắt đó luôn thiếu mất đi một cái gì đó.
Lần Cận Nam tới gặp bà, kể về cô gái mà nó đang yêu, bà mới biết được thứ thiếu vắng đó chính là hy vọng. Khắp người tỏa ra hơi thở hạnh phúc, bà biết nó đã tìm được tình yêu thuộc về mình.
"Có đói không?" Phó Cận Nam không tìm được ông ngoại, quay trở lại phòng. Ánh mắt anh đặt trên người Tô Thiển đã thức giấc, từng bước tiến lại gần ôn nhu xoa đầu cô.
Tô Thiển vòng tay qua ôm lấy hông Phó Cận Nam nói: "Cận Nam chúng ta về nhà đi." Cô nhớ nhà rồi, nhớ tổ nơi ấm thuộc về bọn họ.
Phó Cận Nam chần chừ, anh muốn cô ở lại bệnh viện theo dõi thêm, tới khi trưởng khoa Trần mở lời nói Tô Thiển có thể về nhà, anh mới đồng ý.
Thủ tục xuất viện đơn giản, chẳng mấy chốc đã xong, hai người chào trưởng khoa Trần rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện. Tô Thiển bất giác thấy chiếc xe đẩy đặt trong góc phòng, mí mắt giật giật nói.
"Cận Nam em đi được."
"Đi chậm thôi nhé." Tô Thiển mà không nói, Phó Cận Nam thực sự đang có ý định đẩy cô ra xe, anh cầm tay cô nhắc nhở.
Cô đi được nhanh sao? Tô Thiển dở khóc dở cười. Đi dọc hành lang, cô tò mò nhìn vào trong các gian phòng, người thì đau đớn vừa mới sinh xong, người lại đang chờ sinh, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác hồi hộp chờ mong, pha chút gì đó hoảng sợ.
"Sao vậy?" Đang đi tự nhiên Tô Thiển ngừng lại, sắc mặt Phó Cận Nam đột nhiên nghiêm trọng hỏi cô.
Tô Thiển ngước mắt nhìn bảng hiệu treo trên cửa phòng, cau mày, cô hoa mắt rồi phải không? Từ Vũ Hằng làm việc ở khoa phẫu thuật thẩm mỹ mà, đây là khoa tim mạch, anh lại còn đang quan hệ bất chính với người phụ nữ khác nữa chứ, không thể nào đâu, khác nào dẫn gái về nhà.
Cô gạt bỏ hình ảnh mình vừa nhìn thấy ra khỏi đầu, người đàn ông kia quay lưng lại với cửa, thêm nữa người với người đôi khi hình dáng có phần giống nhau, khó mà khẳng định được là cùng một người. Nhưng nếu đúng là Từ Vũ Hằng ngựa quen đường cũ, thì anh ta quá bẩn thỉu rồi.
"Không có gì đâu anh." Tô Thiển lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không sao, cười cười ôm cánh tay Phó Cận Nam.
Trong đầu Tô Thiển, ánh mắt người phụ nữ ngồi trên đùi người đàn ông kia quanh quẩn mãi không tan, cô ta thoạt nhìn rất quen mắt cô không nhớ mình đã gặp ở đâu rồi? Vì sao cô ta lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy địch ý đó?
Trong phòng trưởng khoa tim mạch, cảnh sắc hữu tình hòa hợp tái hiện, Hiên Lam Ngọc luồn tay vào tóc Từ Vũ Hằng nở nụ cười đắc ý. Không lâu nữa cô ta sẽ cho bọn họ một kinh hỷ bất ngờ, coi như món quà tặng bạn cũ đi.
Từ Vũ Hằng dục vòng cao trào lớn mật mang theo Hiên Lam Ngọc rời ghế đứng lên, đi về phía giường nghỉ ngơi, biến phòng làm việc thành nơi giải tỏa ham muốn.