Thấy đã tới nơi mình sinh sống, Hiên Lam Ngọc nghiêng người tựa vào ngực Từ Vũ Hằng, giọng điệu mềm mại mời gọi:
"Có muốn lên nhà ngồi một lát không?"
Tay Từ Vũ Hằng vòng ra sau lưng ôm ấp Hiên Lam Ngọc nói: "Để lần khác đi, giờ cũng muộn rồi tôi phải về nhà."
"Vâng." Trong lòng Hiên Lam Ngọc có chút mất mát, nhưng cố kìm nén bản thân không cho cảm xúc bộc lộ ra ngoài, tỏ vẻ mình là người phụ nữ hiểu chuyện, ngoan ngoãn ngồi thẳng người dậy, không níu kéo Từ Vũ Hằng.
"Em lên nhà đi, ngủ ngon." Từ Vũ Hằng rất thích kiểu phụ nữ nghe lời như Hiên Lam Ngọc, ánh mắt nhìn cô ta trở nên dịu dàng hơn, hai người ở bên nhau không quan tâm đến chuyện riêng tư của đối phương, chỉ có thứ tình cảm nguyên sơ nhất dành cho nhau.
Bọn họ giống như hai kẻ cô đơn cần đối phương lấp đầy khoảng trống, không ràng buộc lẫn nhau, Hiên Lam Ngọc là người phụ nữ thông minh, bản lĩnh, ở bên cô ta mang lại cho Từ Vũ Hằng một cảm giác rất kỳ lạ, kích thích mà trước nay chưa từng có.
Từ Vũ Hằng nhìn theo Hiên Lam Ngọc, đến khi cô ta đi khuất mới lái xe trở về nhà, nghĩ đến Lâm Tĩnh Như đầu anh ta lại đau nhói, tưởng tưởng đến cảnh cô ta khóc lóc chất vất mình mà mệt mỏi, chẳng còn muốn quay về nữa. Hai người phụ nữ mà anh ta kết hôn, tính cách đều có phần khiến anh ta không hài lòng, có thứ này lại mất thứ kia. truyện tiên hiệp hay
Anh ta tự biệt hộ cho mình, vì bọn họ làm anh ta cảm thấy khó thở, nên mới đổ gục trước vẻ thuần khiết của người phụ nữ khác.
"Choang."
"Anh cút đi, đừng bao giờ quay về nữa, Tiểu Khiên tôi tự nuôi."
Từ Vũ Hằng nhìn chiếc cốc thủy tinh vỡ vụn dưới chân mình, đáy mắt hiện lên tia tức giận, nếu không phải anh ta kịp thời lùi cơ thể này đã bị thương rồi, làm gì có người vợ nào như cô ta, động tí muốn đuổi chồng ra khỏi nhà, trong thâm tâm cô ta luôn nghĩ anh ăn bám, sống nhờ nhà cô ta nên mới như vậy.
Nhưng dù có tức giận, anh ta vẫn không quên bấy lâu nay mình chịu đựng vì điều gì, nếu bây giờ cứ thế buông tay chẳng phải bao ngày qua là vô ích sao, Từ Vũ Hằng từ từ buông lỏng cơ thể, đôi giày đen cứ thế đi qua mảnh vụn thủy tinh, lại gần Lâm Tĩnh Như đang nổi điên.
"Em có bị thương không?"
Lâm Tĩnh Như lùi lại phía sau không cho Từ Vũ Hằng động vào người mình, những ba tiếng đồng hồ tắt máy đủ hiểu anh ta bận làm cái gì, cô ta như bị ma nhập điên cuồng hét lớn: "Từ Vũ Hằng anh về đây làm gì? Lúc tôi gọi điện anh đang ở đâu? Hay là tình cũ lâu ngày gặp lại dẫn nhau đi nhà nghỉ để nối lại tình xưa?"
Từ Vũ Hằng nhắm mắt lại, dáng vẻ khổ sở nói:
"Tĩnh Như anh là người không đáng tin vậy sao? Lúc em gọi điện anh đã gặp tai nạn, em xuống nhà xem xe anh đi, may ông trời chiếu cố nếu không giờ người ở trước mặt em đã là một cái xác rồi."
"Anh ra ngoài gặp Tô Thiển là có chuyện quan trọng cần nói, không phải như em nghĩ đâu." Từ Vũ Hằng ngừng lại một lúc rồi tiếp tục giải thích, để che giấu chuyện xấu của mình trên đường về anh ta không tiếc tự đâm xe vào cái cây ven đường, ngụy tạo cho mình một lý do hết sức hợp lý.
Lâm Tĩnh Như liếc nhìn Từ Vũ Hằng, trên mặt anh ta quả thật có những vết trầy xước, ở trán máu bầm còn chưa tan, phần nào giảm đi mối nghi ngờ, nhưng cứ cho bọn họ không làm chuyện mờ ám, thì một người đã kết hôn như anh ta ra ngoài gặp vợ cũ vì cái gì? Bọn họ còn có chuyện để nói với nhau nữa sao? Bằng chứng sờ sờ ra đấy anh ta lấy gì biện minh đây?
Lúc nhìn thấy bức ảnh Trịnh Yến Uyển gửi cho mình, Lâm Tĩnh Như cực kỳ khó chịu, muốn đến chỗ đó ngay, lập tức cho người đàn bà luôn giả vờ đáng thương kia vài bạt tai, nhưng đúng lúc đó giúp việc hoảng hốt chạy lên nói với cô ta, trên người Tiểu Khiên xuất hiện nốt ban đỏ, trước mắt con vẫn là quan trọng hơn cô ta không thể rời đi được, gọi bác sĩ đến nhà kiểm tra, sau đó gọi điện cho chồng, nhưng đáp lại chỉ là những âm thanh lặp đi lặp lại, thử hỏi ở trong hoàn cảnh ấy ai có thể bình tĩnh được?
"Vũ Hằng anh có biết trong thời gian không liên lạc được với anh đã xảy ra chuyện gì không? Con trai đang bị ốm, mà bố nó lại chẳng hề quan tâm, cười nói vui vẻ bên người phụ nữ khác."
"Tiểu Khiên bị làm sao? Thằng bé thế nào rồi." Nghe thấy con trai bị bệnh, Từ Vũ Hằng hốt hoảng quay người gần như chạy sang phòng con trai, đến khi thấy đứa nhỏ an tĩnh ngủ say mới phần nào nhẹ nhõm, tình cảm của anh ta hiện tại đối với Lâm Tĩnh Như không còn như xưa, như con trai thì khác trước sau gì cũng là máu mủ, tình yêu thương là vô hạn, nếu đứa nhỏ có mệnh hệ gì cả đời này anh ta day dứt không yên.
"Bác sĩ nói không sao, uống thuốc theo đơn vài ngày là khỏi." Lâm Tĩnh Như ngồi xuống giường ngắm nhìn gương mặt non nớt ngủ say, khẽ nói. Cô ta không thích trông con, không thích ở nhà với con, nhưng là một người mẹ thấy con mình bị đau sao có thể không quan tâm được.
"Anh xin lỗi hai mẹ con, một mình em sợ hãi lắm phải không? Anh hứa sẽ không có thêm lần nào như vậy nữa." Từ Vũ Hằng cúi người hôn vào trán con trai hối lỗi, lần đầu tiên trong đời hối hận vì việc mình đã làm.
"Từ Vũ Hằng nếu hôm nay anh không cho tôi một lý do chính đáng, đừng mong tôi tha thứ cho anh." Lâm Tĩnh Như sợ làm con trai tỉnh giấc đứng dậy đi ra ngoài, lúc bàn tay chạm vào cánh cửa quay đầu lại lên tiếng.
Xưa nay cô ta đã có tính ghen tuông, bất kể thấy chồng mình đi với người phụ nữ nào cô ta đều sinh nghi, với Tô Thiển lại càng hơn thế, Lâm Tĩnh Như rất ghét người phụ nữ đó, nghĩ người phụ nữ đó đang tìm mọi cách để trả thù mình, cướp lại Từ Vũ Hằng.
"Tĩnh Như anh và Tô Thiển không còn gì cả, bất đắc dĩ mới phải gặp mặt thôi." Từ Vũ Hằng bước theo sau, nắm cánh tay Lâm Tĩnh Như lại, buộc cô ta phải nghe mình.
"Tô Thiển? Gọi vẫn tình cảm quá nhỉ, không có tôi chắc hai người giờ vẫn đang mặn nồng, được tôi trả tự do cho anh, quay lại mà chung sống với vợ cũ của anh." Lâm Tĩnh Như gạt bàn tay Từ Vũ Hằng ra khỏi tay mình, tự nhiên cười lớn, cái gì là bất đắc dĩ mới phải gặp? Lý do thật nực cười.
Đến cái tên cũng không cho anh ta gọi, vậy anh ta phải gọi Tô Thiển như thế nào mới vừa lòng Lâm Tĩnh Như? Từ Vũ Hằng bắt đầu mất kiên nhẫn, nói chuyện với cô ta còn khó hơn đàm phán với quan chức cấp cao.
"Cô ấy sắp trở thành chị dâu của em rồi, em nghĩ xem anh dám sao?" Từ Vũ Hằng biết nếu mình không nói ra sự thật sẽ khó sống với Lâm Tĩnh Như, dù sao thêm người biết càng tăng khả năng chia cắt hai người đó, tình huống thế này còn nghĩ đến lời hứa không để người trong nhà biết chuyện với ông nội làm gì?
Lâm Tĩnh Như đanh mặt: "Đừng có tìm cớ, tôi không ngu ngốc tin anh đâu."
"Chị dâu." Hai mắt Lâm Tĩnh Như mở lớn, tự nhiên cô ta phát hiện ra điểm mấu chốt trong lời nói của Từ Vũ Hằng, ý anh ta là cái gì? Tô Thiển thành chị dâu cô ta là sao?
"Tô Thiển và Phó Cận Nam đang qua lại với nhau, ông nội vì biết chuyện nên mới phát bệnh." Từ Vũ Hằng lôi kéo tay Lâm Tĩnh Như đi vào phòng, kể lại những gì mình biết cho cô ta nghe.
"Con vừa nói cái gì? Con đàn bà đó đang qua lại với Phó Cận Nam?" Lâm phu nhân vừa hay đứng ngoài cửa nghe được câu chuyện, thất kinh đẩy cửa đi vào, nếu đúng như vậy còn ra cái thể thống gì nữa? Bà ta nhất định không bao giờ để việc đó xảy ra, hết phụ nữ rồi hay sao mà phải qua lại với con đàn bà đó, hai người mình ghét ở chung một chỗ thật là cú sốc lớn mà.
Tô Thiển giống như âm hồn bất tán, cứ mãi quanh quẩn bên cạnh con gái bà ta, loại phụ nữ như cô ta chắc hẳn có mục đích, cứ nghĩ hiền lành hóa ra lại là loại biết dùng thủ đoạn câu dẫn đàn ông, người khó tính như Phó Cận Nam cô ta cũng thu phục được, bà xem thường cô ta rồi.
"Mẹ." Từ Vũ Hằng không ngờ mẹ vợ lại nghe thấy, giật mình không dám mở miệng, vào làm rể nhà họ Lâm một thời gian, anh ta nhìn ra trong nhà này Lâm phu nhân là người như thế nào, cũng vì bà ta nên thời gian qua anh ta mới không dám làm càn.
"Mẹ sao lại như vậy được, con không thể nào chấp nhận được, Phó Cận Nam làm vậy là sao? Anh ấy chẳng lẽ không biết giữa con và cô ta?" Từng chuyện vô lý cứ như định sẵn rơi xuống đầu cô ta vậy? Không phải anh em ruột nhưng ông nội còn đó, trước sau gì cũng chạm mặt cô ta, người mình ghét trở thành chị dâu cái gì thế này?
"Nó không biết sao? Hôm đám cưới con nó là người đứng ra bênh con đàn bà đó, mẹ thấy người mà con gọi là anh họ này không xem nhà chúng ta ra cái gì thì có." Trần Nguyệt thêm giàu vào lửa kích động con gái, cũng tốt nhân cơ hội này khiến bố chồng tức giận loại Phó Cận Nam ra khỏi danh sách thừa kế luôn, bệnh viện và tất cả các tài sản khác sẽ thuộc về con gái bà ta, quá tốt rồi.