• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dáng vẻ Tô Thiển căng thẳng yên lặng nhìn về phía trước, cảm thấy so với đi chung xe cùng Phó Cận Nam, cô thà ngồi đó chịu nắng nóng chờ xe buýt còn thỏa mái hơn. Nhưng anh ta là tổng giám đốc, còn cô đây một nhân viên quèn, sếp đã có lòng tốt cho đi nhờ xe còn kiêu ngạo từ chối. Không nể mặt anh ta, sau này còn có chỗ đứng trong công ty nữa không?



Tự nhiên trong đầu Tô Thiển nghĩ tới vấn đề nào đó, quay sang nhìn người đàn ông mặt không gợn sóng chú tâm lái xe bên cạnh. Khả năng sếp lớn nhớ được tên nhân viên bao nhiêu phần trăm? Cô nhận thấy bản thân mình chẳng có ưu điểm gì nổi bật, vẻ bề ngoài đại chúng tài năng bình thường, Phó Cận Nam nhận ra cô là nhân viên công ty đã rất kỳ lạ rồi, đằng này lại nhớ cả tên nữa.



Được cấp trên quan tâm quá đôi khi khiến cô chịu áp lực, việc này mà đem nói với Hà Hiểu Tâm chắc cô ấy phải hú hét ầm ĩ mất. Trong lòng cô ấy Phó Cận Nam không biết có bao nhiêu chỗ đứng, anh ta là mẫu đàn ông lý tưởng mà cô ấy muốn lấy làm chồng.



Nhưng phải công nhận vị tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao này đường nét lẫn hình thể không chê vào đâu được, chẳng trách nữ nhân viên trong công ty mỗi khi thấy anh ta ai lấy đều như người mất hồn, thèm thuồng khao khát.



Nhìn cung đường trước mắt, khoảng tầm năm phút nữa sẽ tới công ty, cô không thể để mọi người thấy mình bước xuống từ xe Phó Cận Nam được, ngày mai không chết chìm trong nước bọt mới lạ.



"Cô Tô có vấn đề gì sao?" Phó Cận Nam cảm giác có một ánh mắt trần trụi đặt trên người mình, nhàn nhạt mở miệng hỏi.



"Dạ không có." Tô Thiển biết mình thất lễ lập tức đưa mắt rời đi, gượng gạo trả lời.



Cô điên rồi, sao có thể không biết xấu hổ nhìn anh ta như vậy? Có một vài chuyện cô rất muốn hỏi Phó Cận Nam, nhưng không có cách nào mở miệng.



Phó Cận Nam dường như đọc được suy nghĩ trong đầu Tô Thiển, cách công ty một đoạn anh ta lái xe chậm lại giọng nói trầm thấp: "Cô muốn xuống ở đâu?"



"Cho tôi xuống ở đây đi, Phó tổng cảm ơn." Tô Thiển như người sắp đuối nước vớ được cái phao cứu mạng, không cần biết mình đang ở chỗ nào, vội vàng đáp lời.



Phó Cận Nam thuận theo ý Tô Thiển dừng xe lại.



Cô cúi người chào Phó Cận Nam, chờ anh ta lái xe rời khỏi, mới đứng thẳng người ngó nghiêng xác định vị trí. Trong mắt hiện lên tia kinh ngạc chỗ này vừa hay rất thích hợp để xuống xe.



Thông qua gương chiếu hậu, người phụ nữ kia dần dần trở nên nhỏ bé, mờ nhạt. Phó Cận Nam đưa mắt nhìn sang ghế phụ, trên môi thoáng nở nụ cười.



"Tô Thiển sao rồi, tên tra nam đó ký chưa?" Hà Hiểu Tâm trông ngóng, thấy Tô Thiển tới cửa, nhanh chóng chạy lại hỏi han tình hình.



Tô Thiển lắc đầu, mệt mỏi đi tới bàn làm việc cầm lấy bình giữ nhiệt mở nắp rót ra cốc uống vài ngụm.



Hà Hiểu Tâm cảm thán: "Tên đó da mặt cũng quá dày đi."



Trên đời này loại người nào cũng có, đặc biệt nhất là loại trơ trẽn, giờ cô mới thấy Từ Vũ Hằng và Lâm Tĩnh Như đúng với câu nói nồi nào úp vung ấy, vô sỉ như nhau trời đất tác hợp. Ngoại tình bị phát hiện còn cố chấp không chịu để người ta tự do, bên nào cũng muốn giữ tham lam thế là cùng.



"Kiện chết anh ta đi, bằng chứng chúng ta có đủ cả, sợ gì bọn họ." Không thân bại danh liệt thì tất cả mọi người cũng sẽ biết, bộ mặt thật bị che đậy bởi bộ mặt thành đạt của đôi nam nữ ti tiện kia.



Tô Thiển thở dài, cô mong chuyện này giải quyết êm đẹp, làm to cô thực sự không muốn. Bố cô dù sao cũng làm trong ngành giáo dục, để ông mang tiếng, người làm con như cô thật đáng trách.



"Mày hiền quá rồi đấy." Không thấy Tô Thiển lên tiếng, Hà Hiểu Tâm có phần trách móc.



Tô Thiển rơi vào trầm mặc, hiền lành sao? Nhiều lúc cô cũng thấy ghét bỏ chính mình, yếu đuối khiến người ta coi thường. Cô hiện giờ vẫn ngồi im không phải muốn để bọn họ tùy ý, mà muốn bình tâm một thời gian.



Cô gõ mấy cái lên đầu mình, tĩnh tâm di chuột mở máy tính lên, tập trung làm việc. Trên màn hình cái tên Phó Cận Nam dưới cái dấu đỏ chói tự nhiên hiện ra, tâm trí cô mơ màng hồi tưởng lại nửa tiếng trước, không nhịn được mấp máy môi:



"Hiểu Tâm tao hỏi mày một vấn đề, có bao giờ vua sẽ nhớ mặt một dân thường mà mình chỉ lướt qua vài lần không?"



Hà Hiểu Tâm nhăn mặt liếc bạn tốt, Tô Thiển hỏi cái vấn đề này làm gì cơ chứ? Cô cười lớn: "Mày có tin vào truyện cổ tích không? Hoàng tử nhớ mặt lọ lem vì cô ấy xinh đẹp, thử xấu xí xem nhìn còn không muốn ấy."



"Không xinh, vẫn nhớ thì sao?" Đây là câu chuyện có thật, mà cô làm diễn viên quần chúng trong đó.



"Không có chuyện chỉ lướt qua vài lần được, phải có điểm cực kỳ ấn tượng hoặc trước đó phải gặp qua rồi." Hà Hiểu Tâm cẩn thật vận dụng cái đầu thông minh của mình giải thích, như Phó Cận Nam vậy, anh ta ra đường sẽ nhận ra cô sao? Bọn họ cũng lướt qua nhau vài lần đó thôi.



Tô Thiển lục lọi trí nhớ, ngoài gặp ở công ty ra khẳng định chưa từng chạm mặt với Phó Cận Nam ở nơi nào khác. Lâm Tĩnh Như và anh ta có quan hệ họ hàng, liệu có phải thông qua cô ta mà anh ta biết tới cô không? Hình như lối suy nghĩ này quá vô lý rồi, cô chưa thấy ai đi ngoại tình còn rêu rao cho người nhà biết cả.



Kiều Hạo tới phòng Phó Cận Nam ngồi cũng đã hơn mười phút, tay chống cằm dáng vẻ cao hứng nghiền ngẫm người đang chăm chỉ phê duyệt giấy tờ.



Phó Cận Nam rất ghét cái kiểu soi mói tìm kiếm trên người mình, thanh âm lạnh lùng nói:



"Kiều Hạo cậu hết việc để làm? Ngày mai tôi ký duyện cho cậu xuống phía nam làm việc ở đó đang thiếu người."



Kiều Hạo hốt hoảng kêu than: "Ôi tôi rất bận, ở phòng giấy tờ xếp kín cả bàn ấy, tôi phải cố gắng lắm để lên đây cùng cậu trao đổi công việc."



Đâu phải tại anh, có trách thì nên trách cậu ta hôm nay rất khác thường, làm người khác tò mò mà thôi. Ở người Phó Cận Nam tỏa ra cái mùi vị lạ lắm, anh chưa từng thấy cậu ta đờ người phân tâm bao giờ.



Phó Cận Nam để bút vào hộp đựng, mặt nghiêm túc: "Ồ! Giấy tờ kín bàn sao? tôi phải suy xét có nên sa thải cậu hay không?"



"Phó Cận Nam tôi bỏ cả tuổi trẻ để đi theo cậu đấy, cậu cứ phải nặng lời với tôi thế à?" Kiều Hạo ủy khuất chất vấn, làm gì có ai chung tình với Phó Cận Nam như anh, công ty ở nhà không cần, chạy tới đây chịu cực còn bị cậu ta suốt ngày mở miệng uy hiếp.



Phó Cận Nam nghe xong mặt mày nhăn nhó, ớn lạnh sống lưng. Người ngoài nghe thấy lại hiểu lầm bọn họ là cái quan hệ đó đó, cái gì bỏ cả tuổi trẻ? Làm như anh ép cậu ta không bằng, tính cách cậu ta không thích bị gia đình quản nên mới chạy tới đây làm phiền anh hay sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK