"Cốc cốc."
"Vào đi."
Nhận được sự đồng ý của Triệu Vương, Tô Thiển đẩy cửa bước vào, dùng thái độ kính cẩn khuôn phép chào hỏi.
"Giám đốc Triệu, chào buổi sáng."
Giám đốc Triệu thấy người tới là Tô Thiển, gương mặt hòa hoãn thân thiết lên tiếng: "Cô Tô có việc gì sao?"
"Tôi có việc cần làm, nên muốn xin nghỉ buổi chiều hôm nay." Tô Thiển ái ngại, theo quy định công ty một tháng ngoài ngày nghỉ cuối tuần ra, có thêm hai phép tháng, nhưng tháng này cô đã xin nghỉ quá ngày rồi, đâu ai thích nhân viên đi làm vài bữa lại xin nghỉ đâu.
"Việc gia đình sao? Gấp gáp quá tôi ký phép cho cô luôn ngày hôm nay."
Tô Thiển ngẩng đầu nhìn giám đốc Triệu nghi ngờ, không biết trong chuyện này có tác động của Phó Cận Nam không? Mà ông ta luôn nhiệt tình với cô như vậy, trước đây mỗi lần xin nghỉ đều nhìn thấy cái bộ mặt khó chịu của ông ta, còn bây giờ lại như một người khác, giống như cô có nghỉ cả tháng ông ta vẫn vui vẻ đồng ý.
Cô vội nói: "Cảm ơn giám đốc, tôi chỉ cần nghỉ nửa ngày thôi."
"Được rồi, lần sau cô muốn nghỉ chỉ cần nhắn tin cho tôi, không cần phải cất công lên đây cho vất vả."
Giám đốc Triệu gật gật đầu, nhàn nhạt mở lời, ông ta là người biết nhìn xa trông rộng, bên trên ẩn ý đưa xuống khẩu dụ chứng tỏ Tô Thiển đang có chỗ dựa lớn, ông ta sao có thể làm mất lòng cô ấy, tốt với người sau này cần giúp đỡ cũng dễ mở miệng hơn.
Ra khỏi phòng Triệu Vương, Tô Thiển trong lòng có tâm sự chậm chạp bước đi, không biết sau này khi mọi người biết cô và Phó Cận Nam bên nhau sẽ thế nào? Những lời dị nghị bới móc quá khứ là không thể tránh khỏi, trái tim cô rất mềm yếu, liệu rằng còn có can đảm để tiếp tục làm việc ở Vạn Long hay không?
Hà Hiểu Tâm nhìn sang bên cạnh thấy Tô Thiển đang thu dọn đồ đạc bỏ vào túi xách, rồi lại liếc màn hình máy tính xem giờ, thắc mắc hỏi:
"Mày không ăn cơm trưa cùng tao sao?"
Tô Thiển nghe Hà Hiểu Tâm hỏi liền lắc đầu nhỏ giọng nói: "Chiều tao xin nghỉ, đi khám."
Theo động tác đặt tay vào bụng của Tô Thiển, Hà Hiểu Tâm hiểu ý bạn thân nói, giơ tay vẫy chào.
"Mai gặp lại mày." Tô Thiển mỉm cười, đeo túi xách lên vai.
Tô Thiển soạn tin nhắn gửi Phó Cận Nam, sau đó đi thang máy nhấn số đi xuống hầm để xe.
"Ting." Điện thoại trong túi quần rung lên, báo hiệu có tin nhắn tới.
Phó Cận Nam lấy điện thoại ra xem, thấy đoạn tin người thương gửi đến, ánh mắt trở nên nhu hòa, để tập tài liệu trước mặt vào ngăn kéo tủ, đứng dậy cầm lấy áo khoác.
Cửa thang máy mở ra, Phó Cận Nam đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Tô Thiển, người cô đã nhỏ nhắn còn đứng khép mình một góc trong bóng tối, không phải anh tinh mắt rất khó mà thấy được cô, gương mặt anh dịu dàng chầm chậm bước tới bên cạnh cô.
"Chụt."
Phó Cận Nam ghé sát mặt gần Tô Thiển, giống như tên trộm hôn vào má cô. Bàn tay thân mật ôm lấy vả vai cô lên tiếng:
"Em xuống đây mới nhắn tin cho anh sao?"
Trên má còn vương chút nước ẩm ướt từ nụ hôn vừa rồi, Tô Thiển lén nhìn xem Phó Cận Nam có để ý không? Đưa tay lau đi khẽ nói: "Không có em vừa mới tới."
"Em dám chê anh." Phó Cận Nam nhận ra hành động ghét bỏ mình của Tô Thiển, nâng cằm cô lên sắc mặt hờn giận không vui cúi đầu ngấu nghiến hôn môi cô.
"Cận Nam có người nhìn thấy đấy." Tô Thiển sợ hãi người khác để ý, vỗ mạnh vào bả vai Phó Cận Nam, muốn anh dừng lại.
Phó Cận Nam rời môi Tô Thiển, khóe môi cong lên thỏa mãn: "Giờ này bọn họ đang ở căng tin ăn trưa rồi."
Tô Thiển không muốn đứng ở đây thêm nữa, chẳng có cái gì gọi là chắc chắn cả, cô nắm tay Phó Cận Nam kéo về phía trước, đến khi ngồi trên xe an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Phó Cận Nam chần chừ lái xe, anh lại mong có người phát hiện ra mối quan hệ này của bọn họ, thuận nước đẩy thuyền công khai luôn, lúc đó anh có thể thỏa mái ấy sớm tối đón đưa cô ấy, không còn những ngày tháng phải giấu giếm nữa.
"Anh đặt phòng trước rồi, em vào trong ngồi cho đỡ mệt, anh đi cất xe." Phó Cận Nam dừng xe lại trước cửa nhà hàng, quay sang nói với Tô Thiển.
"Đi bộ một đoạn thôi mà, em đi cùng anh." Tô Thiển nghĩ, hiện tại đối với cô đi bộ một chút không có khó khăn gì cả, không cần thiết phải người vào trước người vào sau.
Phó Cận Nam vuốt tóc Tô Thiển ân cần nói: "Bên ngoài nắng nóng, em vào trong chờ anh."
Hai người đôi co qua lại chuyện này không biết tới bao giờ mới kết thúc? Tô Thiển chịu lùi một bước nghe lời Phó Cận Nam mở cửa xuống xe, thời tiết hôm nay khá khó chịu nắng gắt oi bức khiến cơ thể mệt mỏi.
Cô nhanh chân đi vào bên trong nhà hàng, sau khi nói ra tên Phó Cận Nam, thì được phục vụ hướng dẫn đi về phòng đặt trước.
"Tôi có thể ngồi đây chờ bạn được không?" Tô Thiển không muốn đi vào phòng, nhìn về chiếc bàn gần mình nhất hỏi nhân viên lễ tân.
"Dạ được." Nhân viên lễ tân lịch sự đáp.
Tô Thiển mỉm cười tỏ ý cảm ơn lễ tân, đi lại bàn kéo ghế ngồi xuống chờ Phó Cận Nam.
Phó Cận Nam cất xe xong, đi vào thấy Tô Thiển ngồi bên ngoài chờ mình, đến bên thân mật đỡ cô đứng lên ôn nhu nói: "Không chịu nghe lời gì cả."
"Em không thích ở một mình." Tô Thiển lí nhí giải thích, tuy chỉ là vài bước chân cô vẫn muốn được đi cùng anh.
"Cận Nam."
Hai người mới đi được vài bước, bỗng có người nào đó lên tiếng gọi Phó Cận Nam, cả người Tô Thiển cứng đờ suy nghĩ chẳng lẽ lại chạm mặt người quen ở đây? Phó Cận Nam đứng, lại theo phản xạ tìm kiếm bóng dáng giọng nói quen thuộc.
Ông cụ Lâm đứng trên tầng hai, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ thân mật nắm tay nhau bên dưới, vốn phát hiện ra cháu trai mình có bạn gái ông phải vui vẻ mới đúng, nhưng trong lòng ông lúc này lại như có ngọn lửa đang bùng cháy, khó mà dập tắt được.
Hôm nay ông ra ngoài ăn cơm cùng đối tác làm ăn, vốn định ra ngoài hít thở chút không khí thoáng đãng, không ngờ lúc quay về lại bắt gặp hình ảnh này.
Lâm Trạch tuy già nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn, ông nhận ra người phụ nữ đi bên cạnh Phó Cận Nam có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào đó, đôi mắt nhíu lại lục tìm trong trí nhớ.
Phó Cận Nam nghĩ gặp ông ngoại ở đây cũng tốt, anh không cần phải đau đầu tìm cách làm thế nào để mở lời trước ông nữa.
"Thiển Thiển em vào phòng chờ anh nhé." Phó Cận Nam dịu dàng quay sang nói với Tô Thiển.
Chuyện anh sắp nói ra có lẽ sẽ khiến ông ngoại tức giận, anh không muốn cô ấy ở bên cạnh nghe được những lời không hay rồi lại bận tâm.
"Dạ." Tô Thiển là người hiểu chuyện, không hỏi nhiều nhẹ giọng đáp lại, đang lúc chuẩn bị rời khỏi vòng tay của Phó Cận Nam, phía trên lại thêm người nữa xuất hiện.
Từ Vũ Hằng ngồi trong phòng tiếp khách, thấy ông cụ Lâm ra ngoài đã lâu chưa quay lại, sợ ông cụ xảy ra vấn đề gì liền đứng dậy đi tìm.
Từ Vũ Hằng vừa bước chân ra cửa, đã thấy ông cụ Lâm đứng ngay bên ngoài, anh ta khẽ gọi: "Ông nội mọi người đang chờ ông."
"Ông ơi." Từ Vũ Hằng gọi mấy câu nhưng không thấy Lâm Trạch có phản ứng, anh ta nghi hoặc bước tới gần, theo ánh mắt ông cụ nhìn xuống bên dưới, phút chốc cơ thể như bị ai đó điểm huyệt ngây ngốc tại chỗ.
Vốn chuyện sẽ chẳng có gì, nếu như hai người mà anh ta quen biết không đứng chung một chỗ, Tô Thiển cùng Phó Cận Nam giống như hai đường thẳng song song tách biệt, có kề dao vào cổ anh ta cũng không thể nghĩ ra được, có một ngày sẽ nhìn thấy hai người họ ở bên nhau.
Mối quan hệ của hai người đó là gì đây? Cấp trên và nhân viên, đứng trên cương vị của một người đàn ông mà nói nếu không có ý đồ gì đó tổng giám đốc sẽ chẳng bao giờ đưa nhân viên ra ngoài dùng cơm cả, lại còn ôm ấp như chốn đông người nữa.
Tại sao cô ấy lại như vậy? Tính cách Tô Thiển mà anh biết sẽ không bao giờ qua lại với một người đàn ông như Phó Cận Nam, biết anh ta và Lâm Tĩnh Như có quan hệ thân thích, cô ấy sẽ không dại mà dây vào. Hai mắt Từ Vũ Hằng chợt phát sáng, chẳng lẽ cô ấy muốn trả thù anh ta nên mới làm như vậy? Dùng mọi cách để gả vào nhà họ Lâm trêu tức anh.