Anh ta ở bên Lâm Tĩnh Như luôn miệng hứa hẹn đủ thứ, nhưng trong lòng chưa hề có suy nghĩ sẽ cưới cô ta làm vợ, thực chất chỉ muốn từ chỗ cô ta có được thứ mình hằng mong.
Tô Thiển tuy đối với anh ta đã không còn hấp dẫn, nhưng cô cũng coi như người vợ tốt biết chăm sóc quan tâm cho gia đình anh ta, bỏ thật không nỡ.
"Ting."
"Vũ Hằng em nhớ anh."
Từ Vũ Hằng đang xếp quần áo từ vali vào tủ để đồ, nghe thấy điện thoại báo tin nhắn, động tác trên tay ngừng lại, thò tay vào túi quần lấy ra. Nhìn đoạn tin nhắn mà tình nhân gửi mình, anh ta tự nhiên không có hứng trả lời lại, vấn đề giữa anh ta và Tô Thiển đang rất rối, tốt nhân trong lúc tình hình đang căng thẳng không nên gặp Lâm Tĩnh Như thì hơn.
Lâm Tĩnh Như nhắn tin cho Từ Vũ Hằng chờ hồi lâu không thấy anh ta trả lời, trong lòng bứt rứt khó chịu, vội nhấn nút gọi đi, nhưng đáp lại cô ta chỉ là những tiếng "Tút tút" vô cảm mà thôi.
Cô ta tức giận ném mạnh điện thoại xuống đất, khuôn mặt vui vẻ vừa rồi thay đổi một cách chóng mặt, lúc này nhìn vào chỉ thấy một người phụ nữ đanh đá chua ngoa.
Trong đoạn tình cảm này Lâm Tĩnh Như tự nhận bản thân mình quá lụy tình, yêu người đàn ông kia đến điên cuồng trong khi anh ta chỉ cho cô ta những lời hứa hẹn viển vông.
Lâm Tĩnh Như là con một, từ nhỏ đến lớn bất cứ thứ gì cô ta muốn bố mẹ đều đáp ứng, bất giác đã hình thành nên một con người ích kỷ, không biết suy nghĩ cho người khác, chỉ cần bản thân muốn nhất định phải có cho bằng được.
"Từ Vũ Hằng anh được lắm, trừ khi tôi muốn đá ánh còn không cả đời này anh đừng mong chạy thoát." Cô ta gằn giọng, vơ vội chìa khóa xe trên bàn, tức tối ra khỏi nhà.
"Tĩnh Như con đi đâu vậy? Không cùng mẹ tới nhà anh họ con à?"
Bà Lâm sửa soạn xong đang định lên phòng gọi con gái, thì thấy cô ta vội vội vàng vàng lướt qua người mình, liền lên tiếng. Nhưng Lâm Tĩnh Như bây giờ làm gì còn có đầu óc trở lời mẹ, cô ta chỉ có ý niệm duy nhất là tới hỏi chuyện Từ Vũ Hằng mà thôi.
"Cái con bé này." Bà Lâm không đuổi kịp con, đứng trước cửa nhìn theo, mấy hôm trước con gái bà về nhà khóc đến thương tâm nói rằng Phó Cận Nam chèn ép mình, đang làm trưởng bộ phận giáng chức xuống làm nhân viên công vụ bình thường bị người khác khinh thường.
Nhìn con gái như vậy bà rất đau xót nên hôm nay muốn tới nhà anh rể nói vài lời giúp Tĩnh Như, nhưng giờ nó đi rồi một mình bà tới đó có ích gì chứ?
Lâm Tĩnh Như lái xe tới bệnh viện, hỏi ra mới biết hôm nay Từ Vũ Hằng không tới, cô ta tưởng tượng ra hình ảnh hai vợ chồng bọn họ hiện tại đang ôm ấp thân mật, máu ghen tuông nổi lên bất chấp tất cả đi đến căn hộ chung cư Tô Thiển ở.
"Từ Vũ Hằng em đang ở dưới khu nhà anh, nếu anh không xuống đây đừng trách em." Cô ta dừng xe dưới sân đưa mắt nhìn lên trên, gửi đoạn tin nhắn uy hiếp.
Từ Vũ Hằng từ trong phòng tắm đi ra, thấy người gửi tin nhắn là Lâm Tĩnh Như định tiếp tục mặc kệ, nằm xuống giường muốn nghỉ ngơi nhưng chưa được vài giây đã vụt dậy, vơ lấy điện thoại đọc lại.
Biết tính Lâm Tĩnh Như nói được làm được, anh ta cũng có lúc biết sợ, lập tức gọi cho cô ta.
"Anh đang ở khách sạn X, em tới đây đi."
Lâm Tĩnh Như nở nụ cười đắc ý, chậm rãi lái xe đến địa chỉ Từ Vũ Hằng nói.
Cô ta vừa bước vào cửa, ánh mắt hờn giận đặt trên người Từ Vũ Hằng.
"Vũ Hằng anh định đá em sao?"
"Tĩnh Như sao có thể chứ? Gặp được người phụ nữ tốt như em ông trời đã quá ưu ái anh rồi, thời gian ở bên em còn không đủ sao lại có chuyện đó được." Từ Vũ Hằng thấy dáng vẻ cô ta không tốt, giọng nịnh nọt ôm cô ta vào lòng.
"Em chưa bao giờ phủ nhận rằng mình yêu anh, nhưng em không ngốc, đừng để em phát hiện ra anh có ý đồ ruồng bỏ em lúc đó anh..." Cô ta đẩy Từ Vũ Hằng ra, chiếc đầm bó sát tôn những đường cong quyến rũ, mông vểnh lắc lư qua lại đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Yết hầu Từ Vũ Hằng khẽ chuyển động, một bên là cám giỗ khó có thể khước từ, một bên là người vợ danh chính ngôn thuận trên sổ đỏ, khiến anh ta rơi vào bế tắc, bên nào cũng muốn giữ.
Nếu Tô Thiển không phát hiện ra thì tốt biết bao, anh ta không hiểu mình đã che giấu rất tốt, sao cô ấy lại có thể phát hiện ra được?
"Vợ anh đã biết chuyện của chúng ta, em cố gắng giúp anh một thời gian có được không?" Chờ qua đợt giông bão lần này, Tô Thiển tha thứ cho anh ta, mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó. Từ Vũ Hằng chen chúc trên ghế sofa chật hẹp, đôi môi gặm cắn vành tai Lâm Tĩnh Như, mong cô ta có thể giúp mình.
Lâm Tĩnh Như trừng mắt: "Ý anh là xa nhau một thời gian? Không được nhân cô hội lần này anh ly hôn với cô ta luôn đi, không phải anh luôn nói chưa tìm được cơ hội thích hợp sao? Hay là anh luyến tiếc cô ta?"
"Anh từ lâu đã không còn tình cảm với cô ta rồi, Tĩnh Như tình cảm của anh đối với em đến giờ em vẫn không hiểu sao?" Từ Vũ Hằng khó lòng nói ra ý nghĩ trong đầu mình, quả thật ly hôn với Tô Thiển anh ta không nỡ, cô ấy còn trẻ vẫn có thể đi bước nữa đây là chuyện anh ta không hề thích chút nào.
"Vũ Hằng em không muốn phải lén lút thế này nữa, muốn ở trước mặt người khác thỏa mái nắm tay anh." Lâm Tĩnh Như chuyển đổi chỗ ngồi thành trên đùi Từ Vũ Hằng, bàn tay luồn vào vạt áo anh ta vuốt ve.
Cô ta đâu có thua kém ai, thậm chí điều kiện hơn hẳn người khác, lại phải làm kẻ thứ ba sống trong bóng tối, vì yêu nên cô ta mới nhẫn nhịn lâu đến vậy, nhưng hiện giờ lòng tự tôn của cô ta đã vượt quá giới hạn rồi, không muốn tiếp tục nữa.
...
Ngoài trời thời tiết nắng nóng oi bức, nhưng chẳng thể nào làm tan chảy trái tim lạnh băng trong lồng ngực Tô Thiển lúc này. Bức ảnh cưới ngọt ngào hạnh phúc treo đầu giường, giờ đây chỉ mang lại những đau đớn mà thôi.
Tình yêu của cô và Từ Vũ Hằng rất nhẹ nhàng bình dị, cứ nghĩ đó là một cuộc hôn nhân cổ tích, hóa ra bao năm nay cô đang mơ giữa ban ngày.
Tô Thiển cảm thấy bản thân đang bị căn phòng này trói buộc, mọi thứ xung quanh dần bị thu hẹp lại chật chội, ngột ngạt đến mức khiến hô hấp khó khăn.
"Ting...Ting."
Điện thoại đầu giường đổ chuông, Tô Thiển ủ rũ đưa tay với lấy, giọng mệt mỏi nhận cuộc gọi tới.
"Mày bị ốm à? Đã ăn uống gì chưa, tao mua cháo đem qua cho mày?" Nghe giọng Tô Thiển như thiếu đi một phần sức sống, đầu dây bên kia Hà Hiểu Tâm không ngừng lo lắng cho bạn tốt, gấp gáp đeo túi xách lên vai.
"Hiểu Tâm cùng tao ra ngoài đi dạo nhé."
Càng vùi mình trong bóng tối, tâm trạng càng xấu đi, ra bên ngoài hít thở không khí trong lành, nhìn ngắm thiên nhiên có lẽ đầu óc cũng thỏa mái hơn, bớt suy nghĩ linh tinh.
Hà Hiểu Tâm rất nhanh đáp ứng, Tô Thiển vào phòng tắm dùng nước hắn lên gương mặt vô hồn của mình, không biết bao lâu rồi cô chưa nhìn ngắm mình trong gương, một cô gái mới 25 tuổi sao lại trông như người đã 30 thế này cơ chứ, đến cô còn không biết yêu thương bản thân mình, mong chờ người nào quan tâm đến cô đây.
Địa điểm bọn cô hẹn gặp là một quán cà phê nhỏ cách trung tâm thành phố khoảng 10km, không gian ở đây yên tĩnh thoáng mát, Tô Thiển bước vào cửa đã nhìn thấy Hà Hiểu Tâm đang ngồi chờ mình, cô nhanh chân đi tới.
"Chờ lâu chưa?"
"Tao cũng mới tới thôi, mày có chuyện gì không vui à?" Mới có nửa ngày không gặp mà Tô Thiển đã thành bộ dạng này rồi, có khác gì người nghiện đâu chứ hai mắt thâm quầng hốc hác.
"Tao với Từ Vũ Hằng đang trong thời gian ly thân, anh ta quả thực đang ngoại tình." Tô Thiển mở đoạn video người kia gửi đưa cho Hà Hiểu Tâm xem.
"Chó má." Hà Hiểu Tâm không nhịn được chửi bậy, đến cô là người ngoài xem xong còn có tâm trạng này, thì Tô Thiển với cương vị người trong cuộc đã phải trải qua những gì?
"Mình tính thế nào? Tô Thiển mày đừng dại mà tha thứ cho anh ta, tao khẳng định với mày người ăn tạp sẽ luôn ăn tạp."
Tô Thiển lắc đầu: "Tao muốn ly hôn nhưng anh ta hứa sẽ chấm dứt với cô ta, tao muốn xem biểu hiện của anh ta."
Chuyện của bọn họ còn liên quan đến hai bên nội ngoại đâu phải muốn ly hôn là ly hôn được ngay, cô cho anh ta cơ hội lần này, sau này dù có thế nào đi chăng nữa cũng coi như đã tận lòng thu vén cuộc hôn nhân này rồi.