• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A...Vũ Hằng..."



Trên chiếc giường chăn ga màu trắng, hai thân thể không một mảnh vải che chắn điên cuồng quấn lấy nhau, những âm thân sặc mùi tình ái vang vọng khắp gian phòng.



Trên người Từ Vũ Hằng, từng giọt mồ hôi mang theo hơi nóng cơ thể, nhỏ xuống bụng Hiên Lam Ngọc, cô ta cảm thấy chưa đủ nâng phần phân dưới lên cao, đón nhận từng khoái cảm mà người đàn ông mang tới cho mình.



Những thứ mới mẻ, luôn khiến người ta có cảm giác phấn khích đạt đến cảnh giới cực hạn. Suốt mấy tiếng đồng hồ này, Từ Vũ Hằng không biết mình đã muốn Hiên Lam Ngọc bao nhiêu lần, vậy mà vẫn cảm thấy chưa đủ.



Người phụ nữ này giống như hồ ly linh vậy, làm anh ta mỗi khi tiếp xúc thèm khát tới phát điên. Từ Vũ Hằng ôm chặt bờ mông căng tròn của Hiên Lam Ngọc, ở những giây cuối cùng cật lực chạy nước rút, sau đó gầm lên một tiếng, phóng thích bản thân mình vào nơi sâu nhất bên trong người cô ta.



Sau cơn kích tình kéo dài, cả hai mệt mỏi tách nhau ra nằm ngửa trên giường nghỉ ngơi lấy sức. Sau một hồi Hiên Lam Ngọc nhổm người qua, cằm tì vào ngực Từ Vũ Hằng khẽ hỏi:



"Không sợ em mang thai sao?"



Từ Vũ Hằng ôm lấy vòng eo nhỏ nuột nà, một bàn tay khác nâng cằm Hiên Lam Ngọc lên, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Em là người thông minh, sẽ mang con của anh sao?"



"Biết đâu được." Hiên Lam Ngọc nhướng người hôn vào môi Từ Vũ Hằng, tươi cười trêu đùa.



Từ Vũ Hằng xuất hiện vào lúc cô ta cô đơn nhất, lúc đầu đối với người đàn ông này ngoài nhu cầu ra không còn gì khác, nhưng hiện tại cô ta lại cảm thấy cùng vợ anh ta tranh giành cũng không đến nỗi nào. Cuộc sống này bình lặng quá làm con người ta có cảm giác thật vô nghĩ, thêm chút sắc màu có phải tốt hơn không?



"Anh phải về đây." Từ Vũ Hằng vuốt ve Hiên Lam Ngọc một lát, rồi với điện thoại xem giờ, thấy đã qua giờ tan tầm một tiếng, liền vội vàng ngồi dậy, xuống giường nhặt quần áo.



Hiên Lam Ngọc theo anh ta ngồi dậy, mặc kệ cơ thể phơi ra trước mắt Từ Vũ Hằng, dựa lưng vào thành giường, lấy hộp thuốc lá từ trong túi xách ra, châm lửa một điếu đưa lên miệng hút.



Cô ta rít vào một hơi, nhả khói che phủ gương mặt mình, nhếch miệng nói:



"Anh sợ vợ vậy à?"



Từ Vũ Hằng nhìn Hiên Lam Ngọc đến thất thần, người phụ nữ hoang dã như cô ta, thật có nhiều dáng vẻ khiến đàn ông muốn chinh phục.



"Anh tuy chăng hoa, nhưng không phải loại tệ bạc."



Trước mặt nhân tình anh ta luôn muốn để lại ấn tượng tốt nhất, thể hiện mình là người đàn ông của gia đình, chu đáo với vợ con. Dù lên giường với cô ta nhưng quyết không thay lòng với người vợ ở nhà.



Từ Vũ Hằng mặc bộ vest chỉnh tề trên người, đang lúc loay hoay thắt cà vạt thì Hiên Lam Ngọc từ trên giường bước xuống, cô ta thông qua anh họ biết khá nhiều chuyện về người đàn ông này, nhưng không muốn vạch trần anh ta. Đối với cô ta những chuyện ấy không quan trọng, miễn sao cô ta thấy vui vẻ thế là đủ.



Hiên Lam Ngọc đặt tay lên cổ Từ Vũ Hằng giúp anh ta thắt cà vạt, bộ ngực đẫy đà chẳng rõ vô tình hay cố tình liên tục chạm vào ngực anh ta.



"Anh mua một căn hộ chung cư nhé." Từ Vũ Hằng không thoát khỏi cám giỗ, kéo cô ta dính chặt vào người mình, ngậm lấy vành tai xinh đẹp thì thầm.



"Địa chỉ nhà em." Hiên Lam Ngọc nói ra một dãy số, từ chối lời đề nghị của Từ Vũ Hằng.



Cô ta chứng minh bản thân mình là người có kinh tế, không cần dựa vào đàn ông nhận bất kỳ thứ gì, càng làm cho Từ Vũ Hằng phải nhìn cô ta bằng ánh mắt khác.



"Mai anh tới nhé." Từ Vũ Hằng sợ còn tiếp tục gần gũi Hiên Lam Ngọc nữa, đêm nay không thể về nhà, kiềm chế lại dục vọng buông cô ta ra.



Hiên Lam Ngọc lùi lại đằng sau hai bước, nở nụ cười động lòng nói: "Luôn hoan nghênh anh."



Người ta nói phụ nữ như đóa hoa anh túc quả thật chẳng sai chút nào, Từ Vũ Hằng phải khó khăn lắm mới rời khỏi khách sạn trở về nhà được.



Ở trong xe, đầu óc anh ta không ngừng nghĩ ra những lời nói dối, để Lâm Tĩnh Như tin tưởng. Nhìn cánh cửa đóng chặt, đầu anh ta lại đau nhói, bởi anh ta biết thứ chờ đợi mình ở phía sau chính là những hờn dỗi nóng giận của vợ.



Nhưng khi mở cửa bước vào, bên trong căn phòng lại trống rỗng Lâm Tĩnh Như thường ngày vẫn hay ngồi ở đó đợi anh ta giờ lại chẳng thấy đâu.



"Bác Vương, Tĩnh Như ra ngoài rồi sao?" Từ Vũ Hằng quay xuống dưới nhà hỏi bác giúp việc.



Bác Vương thành thật trả lời: "Cô chủ ra ngoài từ đầu giờ chiều vẫn chưa về."



Từ Vũ Hằng thở phào nhẹ nhõm, biết vậy anh ta đã ở lại bên Hiên Lam Ngọc thêm ít giờ nữa rồi.



"Con bé vẫn chưa về sao?"



Nghe giọng nói của mẹ từ trong phòng ông nội vọng ra, ý cười trong mắt Từ Vũ Hằng vụt tắt, thay bằng giọng kính cẩn chào hỏi:



"Mẹ."



Trần Nguyệt đóng cửa phòng bố chồng lại, liếc qua Từ Vũ Hằng một cái rồi đi xuống bếp. Bà ta đây là giận cá chém thớt, buổi trưa đi gặp Tô Thiển bị cô làm cho tức nghẹn không có chỗ xả, giờ nhìn thấy con rể cũng chướng mắt.



Mọi chuyện đều bắt nguồn từ cậu ta mà ra, nếu không phải vì đứa con gái ngu muội của bà nhất quyết đòi lấy Từ Vũ Hằng bằng được, bà ta sao phải cùng con ti tiện đó đụng chạm.



Thái độ Lâm phu nhân coi thường mình, Từ Vũ Hằng nắm chặt tay lại, thề một khi có được thứ mình muốn trong tay nhất định sẽ khiến bà ta phải hối hận. Trần Nguyệt nghĩ mình cao quý lắm sao, chung quy lại cũng chỉ là con hát, bà ta tưởng giấu kín thì không ai biết được quá khứ đó sao? Xem thường anh ta quá rồi.



Ở một nơi khác, Lâm Tĩnh Như ngồi bên giường bệnh, vẻ mặt lo âu nhìn nhìn Trịnh Yến Uyển nhắm mắt ngủ say.



Trịnh Yến Uyển từ công ty thực phẩm Vạn Long đi ra, giống như người mất hồn. Lái xe trên suýt nữa đâm phải người đi bộ trên đường, may mắn cô ta còn ý thức đánh tay lái sang chỗ khác mới không khiến bản thân mang tội.



Lúc Lâm Tĩnh Như lần nữa nhận được cuộc gọi từ máy Trịnh Yến Uyển, thì cô ta đã được người qua đường đưa vào bệnh viện, hôn mê cả nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại. Hai người bọn họ tình cảm thân thiết như chị em, từ nhỏ đã bên nhau lớn lên, những tưởng đường tình duyên sẽ khác nhau, không ngờ đều khổ sở như vậy, lại còn cùng do một người phụ nữ mà ra nữa.



"Yến Uyển đói không? Mình lấy cháo cho cậu ăn." Chờ cả nửa ngày, cuối cùng bàn tay Trịnh Yến Uyển trong tay mình có phản ứng, Lâm Tĩnh Như mừng rỡ hỏi.



"Tĩnh Như đây là bệnh viện sao?" Trịnh Yến Uyển từ từ mở mắt, nhìn xung quanh đều là màu trắng cùng mùi thuốc khử trùng đang xen, đôi môi khô khốc khó khăn mở miệng nói.



"Ừm là bệnh viện, cậu làm mình lo quá." Lâm Tĩnh Như nhấn nút gọi bác sĩ vào kiểm tra cho Trịnh Yến Uyển.



"Làm phiền cậu rồi." Trịnh Yến Uyển yếu ớt nói, không tỉnh thì còn đỡ, tỉnh dậy cô ta lại nhớ Phó Cận Nam đến đau lòng. Giá như lúc đó chết đi thì tốt, ít ra anh ấy sẽ thấy có lỗi mà nhớ đến cô ta.



"Cậu đừng nói vậy." Lâm Tĩnh Như không giỏi chăm sóc người khác, cô ta thật lòng coi Trịnh Yến Uyển là bạn tốt mới cố gắng tới vậy.



Lâm Tĩnh Như nhìn dáng vẻ đau lòng của bạn tốt nói tiếp: "Yến Uyển sớm muộn gì anh họ cũng thuộc về cậu thôi, người phụ nữ đó ông nội và bác Phó sẽ không bao giờ chấp nhận đâu."



Cô ta nói với Trịnh Yến Uyển việc này mình mới biết, sớm hơn có hai hôm mà thôi, không phải muốn giấu mà là chưa kịp nói.



"Cậu biết người phụ nữ đó là ai không?" Trịnh Yến Uyển tò mò về người phụ nữ được Phó Cận Nam yêu trông như thế nào? Mình thua cô ta ở điểm gì?



"Nói ra cậu đừng có sốc đấy." Lâm Tĩnh Như sợ Trịnh Yến Uyển không chịu đựng được, khi mình nói ra lai lịch người phụ nữ anh họ qua lại. Cũng phải, ai có thể can tâm khi người thắng mình thua xa về mọi mặt?



Trịnh Yến Uyển cố gắng cười: "Còn cú sốc nào hơn anh ấy có bạn gái nữa."



"Cô ta là vợ cũ của Từ Vũ Hằng." Thấy Trịnh Yến Uyển lạc quan như vậy, Lâm Tĩnh Như không lo lắng nữa, nói ra.



Trịnh Yến Uyển kinh ngạc, người phụ nữ bị Lâm Tĩnh Như cướp chồng, bây giờ lại cướp đi người đàn ông cô ta yêu? Chuyện gì xảy ra thế này? Phó Cận Nam lại đi yêu người phụ nữ đã từng kết hôn.



Cô ta luôn cố gắng trở thành người phụ nữ giỏi giang để xứng với người đàn ông tài giỏi như Phó Cận Nam, vậy mà giờ anh ấy lại muốn cưới người phụ nữ thua xa mình về mọi mặt.



"Ha...Ha mình cố gắng để làm gì cơ chứ?" Trịnh Yến Uyển như phát điên lớn tiếng cười, biết vậy thỏa mái theo đuổi thứ mình thích còn hơn, gồng mình làm gì cho mệt?



Dù Lâm Tĩnh Như nói gia đình nhất quyết phản đối, Phó Cận Nam và vợ cũ Từ Vũ Hằng ở bên nhau, Trịnh Yến Uyển vẫn không thể nào vui vẻ lên được, bởi cô ta biết một khi trong tim đã có hình bóng của ai đó, vĩnh viễn không xóa đi triệt để được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK