"Xử lý giúp tôi."
Tô Thiển ôm cổ Phó Cận Nam, vùi mặt vào ngực anh, an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi, cô biết mình đã đặt trái tim đúng chỗ, anh ấy nhất định sẽ tìm thấy cô.
Buổi xế chiều ở ngoại ô, không khí trong lành, hương cỏ dịu nhẹ vờn quan chóp mũi, cánh hoa bồ công anh mang theo trọng trách lớn lao bay theo cơn gió, tìm bến đỗ ươm mầm sự sống. Phó Cận Nam ôm cả thế giới của mình trên tay, đạp qua bãi cỏ xanh hướng về nơi chiếc xe thể thao đang đậu, mở cửa cẩn thận đặt Tô Thiển ngồi vào ghế phụ.
Đột nhiên chỗ ngủ bị thay đổi, Tô Thiển mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn ra quang cảnh bên ngoài, giật mình phát hiện ra bên ngoài căn nhà tồi tàn đó, lại có thể đẹp đến vậy.
"Rất nhanh sẽ về tới nhà thôi, con gái đang chờ em đấy." Phó Cận Nam đặt bàn tay trên đầu Tô Thiển, hơi thở đầy ôn nhu cúi xuống hôn môi cô.
Thời gian ngắn ngủi như xa cách nhiều năm này, đủ để anh nhận ra mất đi cô anh không còn là anh nữa, giống như cái xác vô hồn lạc lõng giữa cuộc đời lạnh lẽo.
"Vâng." Nghĩ đến con gái nhỏ nhiều giờ chưa gặp, Tô Thiển mỉm cười, khóe mắt cay cay hạnh phúc.
Thông qua giương chiếu hậu cô thấy Ngụy Bội Ngọc bị cảnh sát còng tay đưa đi, có bao nhiêu chọn lựa tốt cô ta không muốn, lại lao đầu vào chỗ không lối thoát, cứ thế chôn vùi tuổi xuân trong lao ngục, tiếc thay cho một người phụ nữ sống hết mình vì tình yêu. Lựa chọn người và cách yêu không đúng đắn.
Phó Cận Nam lái xe đi qua một chiếc xe Mercedes Benz màu xám, gật đầu thay lời chào hỏi với người đàn ông dáng vẻ thương xót trong xe.
"Cô ta đã có thể sống tốt hơn, nếu biết cách buông bỏ quá khứ."
Tô Thiển nắm lấy bàn tay Phó Cận Nam, mười ngón tay thân mật đan chặt vào nhau, gương mặt cô nhu hòa nhìn về con đường dài phía trước.
Tương lai sau này còn rất dài, cô đã rất may mắn khi gặp được anh vào những năm tháng mờ mịt của cuộc đời, tình yêu giống như ván bài may rủi, tùy thuộc vào cách đánh mà mất nhiều hay mất ít, cô tự nhận mình là người chậm nhiệt, kém thông minh, nhưng rất may mắn nắm được tứ quý trong tay, chuyển bại thành thắng.
Từ Vũ Hằng mấy hôm nay đều ở bên ngoài cật lực lấy lòng đám cổ đông trong bệnh viện, đêm khuya mới về tới nhà, khoảng thời gian đó xảy ra bao nhiêu đối với người đầu xỏ như anh ta, lại chẳng mảy may biết gì.
Anh ta đẩy cửa bước vào, khắp gian nhà chính một mảnh u ám lạ thường, nhưng có lẽ là do hơi men, anh ta không để ý cho lắm, như thường ngày thay dép đi trong nhà vào chân, tiến lên tầng hai, mở cửa phòng con trai, cẩn thận cởi bỏ áo khoác rồi đến cà vạt ra treo lên giá, đang định đưa tay mở tủ quần áo lấy bộ ngủ ra thay, bỗng nơi đáy mắt chạm phải tờ giấy đặt trên bàn.
3 chữ "Đơn ly hôn" khiến anh ta sững người, đang yên đang lành tại sao Lâm Tĩnh Như lại muốn bỏ anh ta? Không phải sáng nay vẫn tốt à? Mẹ con bọn họ tìm mọi cách để đưa anh ngồi lên cái ghế chủ tịch, tương lai tốt đẹp như vậy, cô ta đây là đang giở trò gì? Từ Vũ Hằng cáy cú không nói lên lời, vo tròn lá đơn ném thẳng vào thùng rác, mặt đằng đằng sát khí chủ đích sang phòng Lâm Tĩnh Như chất vấn.
"Muộn thế này cô ta đi đâu được?" Căn phòng ngủ trống trải, chăn đệm được gấp gọn gàng, anh ta bàng hoàng thắc mắc.
Anh ta quay trở lại phòng khách, lúc này mới phát hiện ra nhà cửa vắng tanh, các phòng đến một ánh đèn ngủ cũng không có, con trai ở nhà vậy những người khác đi đâu được? Anh ta đang thất thần tự nhiên có ánh đèn sáng chói chiếu thẳng vào mắt, anh ta vội lấy tay che mặt.
"Cậu Vũ Hằng, làm tôi tưởng trộm lẻn vào nhà." Bác Vương nhận ra người trước mặt mình là Từ Vũ Hằng, hạ cánh tay cầm đèn xuống, giọng ngái ngủ nói.
"Mọi người đâu cả rồi?" Anh ta cuối cùng cũng tìm được người giải đáp thắc mắc, vội hỏi.
"Cậu không biết gì à? Ông cụ cùng cô Tĩnh Như đổ bệnh phải vào viện cấp cứu." Bác Vương trả lời xong, quay vào phòng ngủ nghỉ ngơi, mặc kệ Từ Vũ Hằng ở đó nghi hoặc.
Anh ta đơ người một lúc, rồi chợt nhớ ra vai trò chồng tốt cháu thảo của mình, vội vã chạy đến bệnh viện.
Từ Vũ Hằng hỏi qua y tá, biết được chút ít nguyên nhân Lâm Tĩnh Như phải nằm viện, anh ta đứng trước cửa phòng bệnh, nặn ra nụ cười ấm áp bước vào.
"Tĩnh Như em tỉnh rồi, làm anh lo quá."
"Đồ khốn cút đi." Lâm Tĩnh Như thấy Từ Vũ Hằng mặt biến sắc, không quan tâm tay mình còn cắm kim truyền nước, cứ thế ném gối về phía anh ta.
"Anh thật đáng trách muộn vậy mới vào thăm em được, nhưng em phải thông cảm, anh vì tương lai cả nhà chúng ta mà cố gắng..." Từ Vũ Hằng nghĩ Lâm Tĩnh Như như thường ngày giận dỗi, ghen tuông vô lý, bắt lấy chiếc gối mang đặt xuống giường, nói những câu ngọt miệng.
Lâm Tĩnh Như nhếch miệng cười một cách đáng thương, tất cả chuyện xấu anh ta làm, cô ta đều đã rõ, giờ nhìn bộ mặt giả dối đó, chỉ cảm thấy kinh tởm buồn nôn.
"Anh mở mạng xã hội ra tự xem đi, sau đó thì xin anh hãy cút ra khỏi cuộc đời tôi." Lâm Tĩnh Như đặt lại gối đầu vào vị trí cũ, nằm xuống giường, quay mặt vào bên trong, cô ta không muốn nhìn thấy Từ Vũ Hằng thêm một giây một phút nào nữa.
Anh ta và Hiên Lam Ngọc thực ra rất xứng đôi, đáng lẽ nên ở bên nhau mới đúng, đằng này hại biết bao nhiêu người.
Cô ta biết mình đã sai, không dám oán thán nửa lời, giờ đây chỉ mong mình còn có thể làm lại từ đầu.
Từ Vũ Hằng nghi ngờ, thuận theo lời Lâm Tĩnh Như, mở điện thoại ra xem, tin tức liên quan đến bà chủ trung tâm chăm sóc sắc đẹp, âm mưu bắt cóc người ngập tràn trên các trang mạng, có cư dân mạng còn thông tuệ đến độ đưa tất cả các thông tin liên quan đến Hiên Lam Ngọc. Dĩ nhiên trong đó có cả những bức ảnh, trước và sau khi phẫu thuật của cô ta.
"Không thể nào." Con ngươi Từ Vũ Hằng mở lớn, anh ta không thể nào chấp nhận được Hiên Lam Ngọc và Ngụy Bội Ngọc là cùng một người, chung đụng với cô ta suốt thời gian dài, một chút sinh nghi anh ta cũng không có, cứ thế ngu ngơ đón nhận sự dễ dãi cô ta cho mình.
"Không." Từ Vũ Hằng nghĩ ra điều gì đó, mặt tái nhợt lao nhanh ra ngoài. Suốt cả một đêm tìm đủ cách hối lộ cán bộ phòng giam, tờ mờ sáng anh ta đã lái xe chờ sẵn ở cổng, vừa có lệnh thăm gặp phạm nhân, liền gấp đến độ chân tay cuống cuồng đi vào.
Ngụy Bội Ngọc chân tay bị xiềng xích bước đi khó khăn, nghe nữ quản giáo nói có người nhà tới thăm, cô ta đoán ngay người đó là Từ Vũ Hằng, miệng cười vui vẻ bước ra.
"Vũ Hằng anh đến thăm em."
Từ Vũ Hằng không để ý đến ánh mắt đầy si tình của Ngụy Bội Ngọc, chỉ quan tâm tới lợi ích, vội hỏi: "Lam Ngọc đám cổ phiếu anh nhờ em đứng tên, em chuyển lại cho anh đi."
"Vũ Hằng, em thích anh như xưa gọi em là Bội Ngọc hơn." Cô ta đưa bàn tay bị còng lên đầu, vuốt lại mái tóc rối cho thẳng, ở trước mặt Từ Vũ Hằng, cô ta luôn muốn mình xinh đẹp nhất.
"Bội Ngọc anh lập tức gọi luận sư tới làm thủ tục." Từ Vũ Hằng hào hứng, người phụ nữ ngu ngốc này chỉ cần anh ta nói lời yêu thương, nhất định sẽ nghe lời. Anh ta đổ dồn hết tiền kiếm được, thậm chí mang cả căn nhà bố mẹ đang ở đi cầm cố để mua cổ phiếu, không thể nào để mất được.
"Vũ Hằng em đưa cho anh, anh còn đến thăm em nữa không?" Ngụy Bội Ngọc đặt tay vào cửa kính, khắc họa đường nét trên gương mặt anh ta hỏi.
"Tất nhiên, có thời gian anh sẽ đến thăm em, Lam Ngọc em biết anh yêu em mà." Từ Vũ Hằng cách tấm cửa kính trong suốt đặt tay mình lên bàn tay cô ta, chắc chắn khẳng định.
"Anh yêu em? Vũ Hằng em có thể yêu anh một cách mù quáng, nhưng em biết anh rất ích kỷ, tham vọng, lợi dụng nhiều hơn là yêu." Ngụy Bội Ngọc kịch liệt lắc đầu, cô ta cái gì cũng hiểu, nhưng lại không làm chủ được trái tim mình, thứ duy nhất để anh ta nhớ mình chỉ có thứ đó, cô ta không đời nào trả lại.
Mục đích không đạt được, Từ Vũ Hằng cởi bỏ lớp mặt nạ, chỉ tay vào mặt Ngụy Bội Ngọc: "Con đàn bà khốn, khi tôi còn tử thế thì mau giao ra đây, đừng để tôi khiến cô mọi xương trong tù."
"Lần sau nếu anh không thật lòng thì đừng tới nữa, em sẽ không gặp anh đâu." Ngụy Bội Ngọc đứng lên xoay người vào trong, ánh mắt đượm buồn, nuốt nước mắt vào trong. Từ Vũ Hằng đã thay đổi rồi, không còn là chàng trai năm nào nữa, hoặc từ khi bắt đầu chỉ mình cô ngộ nhận.
"Bội Ngọc." Từ Vũ Hằng cất tiếng gọi tha thiết, đau xé ruột gan, không phải do lưu luyến Ngụy Bội Ngọc mà là số tiền cô ta đang giữ. Anh ta rơi vào bước đường cùng, Lâm Tĩnh Như đã phát hiện ra chuyện anh ta làm, cái ghế chủ tịch xa tầm với, cái gì cũng mất, anh ta biết đi đâu về đâu?
Ngụy Bội Ngọc mỗi bước đi tim quặn thắt lại, cô ta chỉ muốn bình yên yêu một người, nhưng sao lại khó đến như vậy.
Từ Vũ Hằng mang theo gương mặt thù oán cả thế giới mở cửa xe, chưa kịp ngồi lên đã bị hai cán bộ công an đến chào hỏi.
"Anh Vũ Hằng phải không? Cô Lâm kiện anh chiếm đoạt tài sản, mời anh theo chúng tôi về đồn."
"Các anh có nhầm lẫn gì không? Chiếm đoạt gì ở đây?" Từ Vũ Hằng không tin tưởng Lâm Tĩnh Như nhẫn tâm với mình.
"Nhầm hay không sau khi chúng tôi điều tra sẽ rõ." Nam công an lạnh lùng, nắm cánh tay Từ Vũ Hằng đưa đi.
Từ phu nhân nhận được tin con trai mình bị tạm giam, chạy tới nhà họ Lâm khóc lóc ầm ĩ: "Tĩnh Như con không nghĩ cho Vũ Hằng cũng phải nghĩ cho Tiểu Khiên chứ? Thằng bé sau này lớn lên phải làm sao? Khi có một người cha tù tội, nó sẽ oán trách con vì đã kiện bố nó đi tù đấy.
"Sau này mẹ muốn đến thăm cháu con không cấm, tội do Từ Vũ Hằng gây ra anh ta phải chịu." Lâm Tĩnh Như dứt khoát, việc cô ta làm sai cô ta đang từ từ nhận quả báo, anh ta cũng phải trả giá rồi.
3 ngày sau,
Giáng sinh
Chiếc khăn len chậm trễ lâu ngày cũng hoàn thành, Tô Thiển hài lòng đặt vào trong hộp giấy, chờ Phó Cận Nam về sẽ mang nó tặng cho anh.
Trên đầu giường, điện thoại của Tô Thiển reo vang, cô nhận điện thoại xong liền đi ra ngoài.
"Không làm phiền cháu chứ?" Ông Lâm sau trận đổ bệnh, cơ thể vẫn còn di chứng, yếu ớt mở miệng.
"Không có ạ, cháu không thấy phiền." Tô Thiển lí nhí đáp, được ông cho phép, cô kéo ghế ngồi xuống. Cuộc gặp gỡ này cô có hơi bất ngờ, không rõ lý ro ông muốn gặp mình là gì?
"Ông đến đây vì Tĩnh Như, Cận Nam quá cố chấp ông không dám nói, chỉ có thể mặt dày tìm cháu." Ông Lâm thở dài, việc Lâm Tĩnh Như gây ra khó có thể tha thứ được, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ không cha không mẹ bên cạnh, lòng chẳng lỡ.
Lâm Tĩnh Như đang bị điều tra vụ việc đồng lõa với Ngụy Bội Ngọc bắt cóc Tô Thiển, Phó Cận Nam kiên quyết phải đưa những người có liên quan ra pháp luật định tội, ai xin cũng không lay động. Giờ người khuyên được nó ngoài cô ấy ra không còn ai nữa, ông Lâm từng tuổi này còn phải hạ mình cầu xin, cực kỳ cảm thấy mất mặt.
"Cháu hiểu." Tô Thiển ngẩng mặt lên, nhìn ông cụ tuổi tác đã cao mềm lòng, lại thêm việc Lâm Tĩnh Như làm chưa đến mức không thể tha thứ được, thôi thì mỗi người lùi một bước vậy.
Buổi chiều Phó Cận Nam, Tô Thiển mang theo Phó Tuệ Lâm sang nhà cùng bố mẹ cô ăn bữa cơm ngày giáng sinh. Cả nhà quây quần bên mâm cơm, cười nói vui vẻ, không khí gia đình hết mực ấm cúng.
"Tiểu Mạch chị cứ nghĩ hôm nay sẽ được gặp em dâu." Tô Thiển hạ đũa xuống, hướng Tô Mạch cười đùa.
"Cô ấy ngại." Tô Mạch nhai miếng thịt nướng trong miệng, giọng ồm ồm nói không rõ lời. Cậu biết ngay hôm nay không tránh khỏi bị người trong nhà gặng hỏi mà, đang suy nghĩ tìm cách ứng phó, tiếng chuông cửa vang lên, cứu cậu khỏi bế tắc.
"Ting...Toong."
"Để con." Tô Mạch nhanh nhẹn rời bàn cơm, chạy ra mở cửa.
Rất nhanh người đã được đưa vào, thấy người đàn ông theo sau Tô Mạch, Phó Cận Nam bất thần đứng lên.
"Bố."
Tô Thiển theo đó giật mình đứng lên, quên luôn cả chào hỏi bố chồng tương lai.
Ông Phó trên tay cầm theo giỏ quà, nói giọng thân thiện: "Chào ông bà, ngại quá giờ mới tới thăm gia đình."
Bố Tô cởi mở tiếp đón: "Ông khách sáo quá."
"Ông là...?" Bố Tô nhận lấy giỏ quà, đặt lên trên bàn, nhìn kiểu cách cùng tấm thiệp giống với mọi năm, ông sững người hỏi.
"Tôi là người năm đó, bao năm qua thật có lỗi không tự mình tới thăm gia đình được." Phó Kiến Quốc không giấu diếm thừa nhận.
Tô Thiển ở bên nghe cuộc hội thoại giữa hai ông bố, quay lại ngước mắt lên dò hỏi Phó Cận Nam.
"Năm xưa người bố đưa vào việc là mẹ anh." Đứa nhỏ em ngỏ ý muốn lấy làm chồng cũng là anh, Phó Cận Nam chờ Tô Thiển tự nhớ ra mình đến mỏi mòn.
Phó Cận Nam luôn miệng nói cô bội ước, hồi nhỏ cô đáng yêu hơn, các kiểu, làm đầu óc cô mộng mị, giờ thì rõ rồi, người đàn ông này thật trẻ con, thử hỏi có ai nhớ được chuyện xảy ra lúc 5 tuổi?
Tô Thiển bỏ lại một câu: "Cận Nam anh quá đáng yêu rồi."
Giáng sinh này có sự góp mặt của ông Phó, niềm vui như được nhân đôi.
Sự xuất hiện của ba Phó đã quá rõ ràng, như một lời ngầm chấp thuận cho Tô Thiển trở thành con dâu mình.
Phó Cận Nam vui ra mặt, uống không ít rượu vào bụng, chưa tàn tiệc đã gục mặt xuống bàn, đến khi về nhà phải nhờ Tô Mạch đỡ ra xe.
"Thật không cần mẹ giúp." Bà Tô nhìn con rể say khướt, lo con gái không thể cáng đáng một lúc hai người.
"Con không sao, bố mẹ vào nhà nghỉ ngơi đi." Tô Thiển một tay ôm con, một tay đỡ Phó Cận Nam tránh cho anh khỏi bị cụm đầu vào cửa kính, lắc đầu.
Phó Cận Nam vùi đầu vào cổ Tô Thiển nhắm mắt ngủ say, cô bất mãn miệng lẩm bẩm cằn nhằn anh không tự lượng sức mình.
Xe dừng dưới tòa căn hộ chung cư, Tô Thiển vỗ vỗ vào má gọi anh dậy.
"Cận Nam tỉnh dậy, đến nhà rồi."
Phó Cận Nam ôm cô phát nghiện, kéo dài thời gian ậm ờ ngồi thẳng người.
"Để anh bồng con cho." Xuống xe Phó Cận Nam tỉnh táo một cách bất thường, đón con gái trên tay Tô Thiển ôm vào lòng.
"Anh chắc không?" Tô Thiển không tin tưởng, sợ anh làm ngã con hỏi lại.
"Một chút rượu đó sao làm khó được anh, không giả say sao về sớm được." Phó Cận Nam ôm Tô Thiển bước đi, ai cũng hừng hừng khí thế giao hẹn không say không về, anh không thông minh diễn kịch, thoát được mới lại đấy.
Phó Cận Nam dự tính đêm nay sẽ cùng Tô Thiển ngọt ngào bên nhau trải qua năm sáng sinh đầu tiên, trên môi cười một cách gian xảo, mong chờ.
"Chúc mừng giáng sinh." Phó Cận Nam mở hộp quà, lấy ra chiếc vòng cổ hình ngôi sao, vén tóc Tô Thiển sang một bên, cẩn thận đeo lên.
Tô Thiển sờ vào mặt dây chuyền, dáng vẻ ngọt ngào: "Em cũng có quà cho anh đấy, ở ngăn kéo tủ thứ hai."
Phó Cận Nam vui sướng, hớn hở lấy món quà của mình, nhìn chiếc khăn len gấp gọn gàng bên trong, anh nhớ đã từng thấy cô ngồi tỉ mỉ đan, thì ra vì anh mà chuẩn bị. Anh đeo khăn do tự tay cô đan vào cổ, đứng trước gương ngắm nghía:
"Anh rất thích."
Anh đi lại phía Tô Thiển, dùng ánh mắt đắm đuối nhìn cô, bàn tay nâng cằm cô lên, dùng nụ hôn thay ngàn lời muốn nói.
Hai người đắm chìm trong thế giới hạnh phúc, quên mất mình có một cô con gái, bỏ mặc Sao nhỏ tự chơi trong nôi, đứa nhỏ uất ức "Oe oe" khóc.
Phó Cận Nam buông Tô Thiển ra, ôm con gái nâng ngang tầm ngực, cúi đầu hôn vào trán cô bé: "Chúc con giáng sinh vui vẻ, một đời bình an."
"Cả nhà chúng ta đều bình an." Tô Thiển bước lại ôm hông Phó Cận Nam, nắm bàn tay hai người cô yêu.
Đêm thanh gió mát, Tô Thiển tựa vào ngực Phó Cận Nam, ngắm nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Cô nghĩ tới gì đó chợt ngồi dậy chăm chú nhìn anh: "Cận Nam anh bỏ qua cho Lâm Tĩnh Như được không? Cô ấy còn con nhỏ, rất đáng thương."
Cô nghe nói Từ Vũ Hằng bằng cách nào đó chiếm đoạt số cổ phần trong tay Lâm Tĩnh Như, cô ta đâm đơn kiệm, nhưng sau đó đã vì con mà rút đơn lại, cho anh ta một con đường sống, chỉ đuổi anh ta khỏi bệnh viện mà thôi. Theo cô mất đi công việc bao năm cố gắng cũng là trừng phạt quá lớn với anh ta rồi.
"Em quá thiện lương rồi." Phó Cận Nam thở dài, kéo cô nằm sấp trên người mình, vòng tay ôm chặt.
"Không phải đâu, em đang lấy lòng ông ngoại đó." Tô Thiển cười tinh nghịch áp sát tai vào ngực Phó Cận Nam.
Âm thanh ngọt ngào cùng chung một nhịp đến từ nơi sâu thẳm trong lồng ngực, không mong những thứ xa vời, chỉ cần cuộc sống bình dị bên người mình yêu thương là đủ.
****
Hoàn chính văn.
Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn ở lại đây theo dõi câu truyện tình yêu giữa Tô Thiển và Phó Cận Nam, thời gian qua có các bạn đồng hành đã cho mình động lực rất lớn để hoàn thành truyện. Mong rằng sau này vẫn sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người.
Chân thành cảm ơn!
Truyện viết duy nhất trên mangatoon, nếu ở đâu đó thấy truyện, mong các bạn đến với ap viết chính để đọc truyện ủng hộ tác giả.