• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chào buổi sáng."



Vừa mở mắt đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của người phụ nữ xa lạ kề ngay bên cạnh mình, Từ Vũ Hằng hốt hoảng muốn ngồi dậy, nhưng do đêm qua uống quá nhiều rượu mà đầu óc trở nên nặng nề.



Anh ta cố gắng đỡ trán nhích người tựa vào thành giường, đưa mắt nhìn xung quanh. Bỗng sắc mặt Từ Vũ Hằng hoảng hốt, anh ta phát hiện ra cả mình và cô ta đều đang ở trên giường hơn nữa còn không một mảnh vải che thân, chẳng lẽ đêm qua sau khi tới quán bar do uống say quá nên đã không làm chủ được bản thân.



"Anh yên tâm tôi sẽ không đòi hỏi ở anh bất kỳ điều gì đâu, chúng ta đều là người trưởng thành bù đắp cho nhau khi cô đơn mà thôi."



Hiên Lam Ngọc nhận ra Từ Vũ Hằng đang lo lắng, khẽ cười lên tiếng. Nói xong cô ta không hề e ngại ở trước mặt người tình một đêm, để lộ cơ thể nhẵn nhụi vén chăn xuống giường,



Dưới sàn nhà quần áo vứt bừa bộn, mỗi nơi một món đồ chứng tỏ đêm qua ở đây đã xảy ra ân ái cuồng nhiệt. Hiên Lam Ngọc lâu rồi chưa có cảm giác vui vẻ như đêm qua, phải nói người đàn ông này rất biết cách cưng chiều phụ nữ.



Từ Vũ Hằng nghe tiếng đóng cửa phòng tắm, đưa tay đập mạnh vào đầu mình cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm qua, vài mảnh ký ức mờ nhạt xuất hiện. Hình ảnh anh ta cùng Hiên Lam Ngọc khao khát quấn lấy nhau, dây dưa triền miên hết trên sofa rồi tới giường.



Anh ta thừa nhận mình không phải người đàn ông chung thủy, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ vớ bừa bạ một người phụ nữ để giải quyết nhu cầu. Từ Vũ Hằng bắt đầu hối hận, biết vậy anh ta về nhà luôn cho rồi, nhỡ người phụ nữ kia gài bẫy để uy hiếp anh ta nhằm kiếm chác thì sao?



Từ Vũ Hằng liếc nhìn cửa phòng tắm vẫn đóng chặt, vội vàng cúi người nhặt đồ mặc vào. Trong túi áo khoác chiếc điện thoại vẫn nằm lặng im, anh ta có chút khó hiểu với tính cách của Lâm Tĩnh Như không thể nào để yên cho anh ta đi qua đêm được, cô ta dù có phải lục tung cả bệnh viện cũng phải tìm ra anh ta đang ở đâu.



Khi nhấn mấy lần mà nguồn điện thoại vẫn chưa lên, Từ Vũ Hằng đoán điện thoại mình bị sập nguồn rồi, có lẽ do bị gọi nhiều quá dẫn tới hết pin.



Hiên Lam Ngọc mặc lại chiếc đầm body bó sát tối qua đi ra, thấy Từ Vũ Hằng đứng bên cửa sổ liền đi tới giường ngồi xuống, giọng điệu thỏa mái nói: "Tôi cứ nghĩ anh đã đi rồi."



"Cô muốn thế nào cứ nói đi, nhưng đừng tham lam quá." Từ Vũ Hằng quay người lại, nhìn người phụ nữ có phần phóng khoáng trước mặt.



"Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, yên tâm tôi không thích dây dưa, bước ra khỏi cánh cửa này chúng ta coi như không quen biết."



Hiên Lam Ngọc đứng lên cười nhạt, cô ta đâu phải loại phụ nữ bán thân vì tiền mà câu dẫn đàn ông, tôi anh đều là tự nguyện không ai nợ ai cả.



Hiên Lam Ngọc đi rồi, chỉ còn lại Từ Vũ Hằng ở đó rơi vào trầm tư, giờ về nhà anh ta không biết nên giải thích với vợ thế nào đây? Những lời bao biện đơn thuần Lâm Tĩnh Như sẽ không bao giờ tin tưởng, mọi thứ nói ra phải thật nhất quán, tốt nhất nên tìm người giúp đỡ mới qua mắt được cô ta.



Lâm Tĩnh Như cả đêm không ngủ chờ đợi chồng về nhà, trong điện thoại cuộc gọi đi kéo dài tới mấy trang giấy, đến khi mất liên lạc mới chấm dứt. Nghe tiếng bước chân quen thuộc cùng âm thanh mở cửa, tiện chiếc gối bên cạnh cô ta tức giận ném mạnh:



"Cút đi, Từ Vũ Hằng anh đi đâu cả đêm không về? Anh không cần tôi và con nữa?"



"Tĩnh Như sao em lại nói vậy, em và Tiểu Khiên là người quan trọng nhất đối với anh." Từ Vũ Hằng bất chấp cơn thịnh nộ của Lâm Tĩnh Như lao tới bên cạnh ôm cô ta giỗ ngọt.



"Anh nghĩ tôi tin?" Lâm Tĩnh Như đẩy Từ Vũ Hằng ra, hét lớn. Người ta nói đi đêm lắm có ngày gặp ma, trước kia bọn họ suốt ngày lén lút qua lại trong mấy tháng trời không bị vợ cũ anh ta phát hiện, chứng tỏ miệng lưỡi anh ta rất tốt, cô ta sẽ không ngu ngốc chỉ bằng vài câu đã tin tưởng.



"Tĩnh Như đêm qua anh trực ở bệnh viện trông mẹ cả đêm, em xem mắt anh thiếu ngủ đến thâm quầng cả rồi." Từ Vũ Hằng vì để Lâm Tĩnh Như hết nghi ngờ, không ngại trù ẻo mẹ mình bị lên cơn đau tim suýt chết.



Từ Vũ Hằng giữ chặt cơ thể không ngừng xua đuổi mình, đè cô ta xuống dưới thân ánh mắt yêu thương nói: "Lát đi cùng anh vào viện thăm mẹ nhé, đến một lúc rồi về."



"Em không đi đâu, từ lúc sinh Tiểu Khiên em rất sợ tới bệnh viện." Lâm Tĩnh Như giọng nói dịu đi dần tin tưởng, cô ta biết Từ Vũ Hằng là người con hiếu thảo, sẽ không mang tính mạng bố mẹ ra để nói lung tung.



"Không đi thì không đi, chờ mẹ về nhà đưa cả con trai tới thăm mẹ." Ánh mắt Từ Vũ Hằng vui vẻ khi đạt được mục đích, dịu dàng cúi đầu hôn lên môi Lâm Tĩnh Như.



Lâm Tĩnh Như chủ động đáp lại anh ta, khát khao cháy bỏng môi lưỡi quấn quýt.



"Tĩnh Như anh muốn, được không? Anh sẽ nhẹ thôi." Từ Vũ Hằng ở bên tai Lâm Tĩnh Như thì thầm.



Lâm Tĩnh Như gật đầu, hai tay trườn vào trong áo Từ Vũ Hằng vuốt ve thân thể anh ta, cô ta sinh mổ vết thương đã không còn gì đáng ngại, vận động một chút chắc chẳng sao cả.



Từ Vũ Hằng nhận được câu trả lời, không ngần ngại đòi hỏi dung hòa hai cơ thể cùng một chỗ, nỗ lực lấy lòng Lâm Tĩnh Như.



...



"Ting...Ting."



Tô Thiển dừng công việc trong tay lại, nhìn dãy số xa lạ một lúc rồi bắt máy.



"Chào cô Tô, tôi Trợ lý tổng giám đốc, Phó tổng dặn tôi đưa cô tới sân bay."



Phó Cận Nam? Sao lại là sân bay? Hôm qua bọn họ còn nói chuyện có thấy anh ấy nhắc tới việc này đâu?



Tô Thiển nghi ngờ hỏi: "Anh ấy có nói lý do không?"



"Không có, tôi chờ cô ở bên ngoài."



Chưa kịp nói thêm người kia đã tắt máy, Tô Thiển nhìn đồng hồ hiển thị trên máy tính thấy hiện tại đang là 2 giờ chiều, anh ấy đang muốn làm gì cơ chứ?



Dù có vướng mắc nhưng Tô Thiển xin nghỉ trước mấy tiếng, theo trợ lý Phó Cận Nam đi tới sân bay, nếu anh đã nói vậy hẳn đã có an bài, cô cứ nghe theo là được.



Tô Thiển lạc lõng đứng giữa biển người qua lại, bỗng ở đâu đó có giọng nói trầm ấm vang lên:



"Thiển Thiển anh ở đây."



Cô xoay người lại, thấy Phó Cận Nam đang rảo bước nhanh về phía mình, cô ngạc nhiên đờ đẫn trong giây lát, lúc sau chạy thật nhanh lao vào vòng tay ấm áp nhung nhớ.



Mắt Tô Thiển phiếm đỏ, giận dỗi trách: "Phó Cận Nam anh là đồ đáng ghét, sao về không nói với em."



"Không phải đang nói đây sao?" Phó Cận Nam ôm chặt Tô Thiển cười ôn nhu nhéo nhẹ má cô, tình cảm dâng trào nơi đáy mắt, không ai bảo ai mang nhung nhớ gửi vào nụ hôn ngọt ngào.



Phó Cận Nam rời môi Tô Thiển, lùi cách xa một bước nhìn một lượt từ đầu đến chân cô, giọng điệu đầy ẩn ý nói: "Về thôi, để anh xem Thiển Thiển nhà mình thời gian xa anh có gầy đi cân nào không?"



"Không biết xấu hổ." Tô Thiển mồm thì nói vậy, nhưng lại để người ta ôm ấp lên xe, đến lúc về tới phòng còn nhiệt tình tự dâng hiến bản thân mình cho người nào đó thỏa mãn.



Phó Cận Nam đi có một tuần mà như xa cách mấy năm trời, ở trên người Tô Thiển tham lam đòi nợ.



Phó Cận Nam ở cổ Tô Thiển đưa đầu lưỡi liếm nhẹ thở gấp nói: "Biết sẽ nhớ em tới vậy, mang em đi luôn có phải dễ ngủ không?"



Tô Thiển đưa tay lên phác họa gương mặt đẹp trai của Phó Cận Nam, chẳng biết từ lúc nào lại yêu anh nhiều tới như vậy, đầu óc luôn nghĩ về anh, ngoài anh ra mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.



Phó Cận Nam ôm bầu ngực sữa mềm mại, mặt thiếu đòn khen ngợi: "Chỗ này hình như mập lên rồi."



Tô Thiển gượng đỏ mặt bịt mồm Phó Cận Nam: "Phó Cận Nam anh còn không biết xấu hổ nói ra những lời như thế nữa, em đuổi anh xuống đấy."



"Muộn rồi, giờ em có đuổi cũng sẽ không thoát được đâu." Phó Cận Nam dùng gương mặt nam tính quyến rũ Tô Thiển, đồng thời cầm lấy một chân cô tách ra đặt trên khuỷu tay, mình mũi tên đã chờ sẵn bắn thẳng vào tâm.



Thay vì nói từ nghĩ không được lịch sự, chuyển thành những âm thanh va chạm giữa hai thân thể kích thích từng tế bào thần kinh.



Sau trận hỗn chiến, Phó Cận Nam ôm Tô Thiển ngồi trên đùi mình, nắm bàn tay cô đưa lên môi hôn xuống hỏi: "Em định bao giờ đưa anh về nhà?"



Chờ đợi hồi lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, Phó Cận Nam tha thiết gọi tên cô mong chờ.



"Thiển Thiển."



"Cuối tuần bố em ở nhà." Tô Thiển vốn đang tựa đầu vào ngực Phó Cận Nam, tự nhiên ngồi thẳng người nhỏ giọng nói.



"Được rồi thả em xuống đi." Cả cô muốn đứng dậy mặc quần áo, nhưng Phó Cận Nam lại không buông tha, vừa rồi sờ chưa đủ lúc này tay chẳng khác nào con sâu chạy khắp nơi trên người cô.



"Không thả, ôm chút nữa." Phó Cận Nam nâng cằm Tô Thiển lên hôn xuống, tay chen vào giữa hai chân cô khám phá hang động.



"Ọe."



"Dám chê anh." Nụ hôn của Phó Cận Nam vẫn chưa kết thúc, người trong lòng đã nôn khan. Anh nghĩ cô đang trêu mình, thẳng tay nhéo lấy bờ mông cong trên đùi mình.



Cơn buồn nôn lại ập đến, Tô Thiển che miệng nhìn Phó Cận Nam với ánh mắt đáng thương, sau đó chạy nhanh vào nhà vệ sinh.



"Tô Thiển em sao vậy?"



Phó Cận Nam thấy vậy cũng chạy theo, vỗ nhẹ vào lưng để cô dễ chịu hơn, lo lắng hỏi.



Tô Thiển nôn đến sắc mặt tái đi, sợ Phó Cận Nam không yên tâm nói: "Em chắc gần đây ăn phải thứ gì không tốt rồi?"



Phó Cận Nam nhíu mày, có cái gì đó đang len lỏi trong tâm trí, không một động tác thừa nhanh nhẹn ôm Tô Thiển lên: "Mau! Anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra."



"Cận Nam anh định để thế này đi à?" Tô Thiển không có ý phản đối việc anh đưa mình đến bệnh viện, nhưng dường như anh ấy đang quên mất bọn họ vẫn đang trần như nhộng.



Phó Cận Nam đưa mắt nhìn bụng Tô Thiển, lòng bồn chồn, không rõ mình đoán có đúng không? Nhưng nếu là thật thì hay biết mấy.



Phó Cận Nam thay đồ xong, đi lại gần Tô Thiển đặt tay vào bụng cô thâm tình nói: "Thiển Thiển em có nghĩ trong đây là đứa nhỏ của chúng ta không?"



Tô Thiển lắc đầu: "Chúng ta đều dùng biện pháp mà, gần đây mới không."



"Tới bệnh viện không phải sẽ rõ sao?" Lần đầu đâu có dùng, sau này cũng có một số hôm anh lừa cô ấy mà bỏ đi chân trần xông tới, ước tính nếu có thật có lẽ cũng hơn tháng rồi. Phó Cận Nam gấp gáp muốn xác minh lại, vội mang Tô Thiển tới bệnh viện.



"Chúc mừng hai người, đứa nhỏ đã được hơn 8 tuần tuổi."



Phó Cận Nam bị hạnh phúc đến quá bất ngờ này làm cho đứng hình, bọn họ đã có con rồi, đứa nhỏ thuộc về cô và anh.



"Thiển Thiển cảm ơn em." Phó Cận Nam hơi quỳ xuống hôn môi Tô Thiển đang nằm trên ghế siêu âm.



Đây chẳng phải kết quả viên mãn nhất rồi sao? Anh không biết diễn tả thế nào cho hết niềm vui hiện tại của mình.



"2 tháng?"



"Là có từ lần đầu tiên sao?" Tô Thiển nghe bác sĩ nói mà hoảng hốt,? Cô nhớ rõ ràng mình đã mua thuốc tránh thai để uống mà, sao lại có được?



Phụ nữ mới sảy thai kinh nguyệt không đều, giờ biết mình đang mang thai cô mới nhớ đã qua hai lần chu kỳ mà vẫn chưa thấy rồi.



Hơn nữa tình trạng quen dạ rất dễ xảy ra, có đã mất một đứa nhỏ, không muốn nếm trải thêm nỗi đau mất thêm cốt nhục của mình.



"Bác sĩ tôi từng uống thuốc tránh thai, đứa nhỏ có sao không?" Tô Thiển ngước lên nhìn hình ảnh siêu âm lo sợ.



"Hiện tại nhịp tim phát triển rất tốt, không thấy có hiện tượng lạ, nhưng để đề phòng thấy hiện tượng chảy máu đau bụng phải tới bệnh viện ngay." Bác sĩ căn dặn, đối với người mang thai uống bất kỳ loại thuốc nào cũng có khả năng ảnh hưởng tới thai nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK