• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ting."



"Chờ anh ở chỗ cũ nhé."



Tô Thiển đặt điện thoại xuống bàn, vì đoạn tin nhắn Phó Cận Nam gửi mà mỉm cười hạnh phúc. Hạt giống tình yêu không ngừng sinh sôi nảy nở trong tim, đến cả cô cũng chẳng hề hay biết từ lúc nào mình đã bị rung động, bởi người đàn ông bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp như anh.



Những lần thân mật vội vã, cô cũng không biết gọi tên quan hệ hiện tại của bọn họ như thế nào? Mỗi khi ở bên Phó Cận Nam luôn biết cách làm cô vui vẻ, dần dần bất giác tâm trí cô lúc nào cũng hiện lên hình bóng của anh.



Tô Thiển biết cảm xúc của mình là gì? Nhưng lại không dám thừa nhận, bọn họ có quá có nhiều vấn đề xung quanh cần quan tâm, cô đã nghĩ tới tình huống nếu như có ngày cô và anh thực sự tiến thêm bước nữa, sẽ phải đối mặt với rất nhiều lời phản đối.



Nếu như Lâm Tĩnh Như không phải em họ anh thì tốt biết bao, cô sẽ chẳng ngần ngại ở trước mặt mọi người nắm tay anh. Bọn họ có duyên liệu rằng có phận? Hay chỉ là nhất thời hợp lại một chỗ để rồi chia xa? Nghĩ tới một vài năm nữa Phó Cận Nam kết hôn nhưng cô dâu lại chẳng phải là mình, trái tim Tô Thiển bỗng đau nhói.



Hà Hiểu Tâm đưa mắt nhìn sang bàn bên cạnh, vẻ mặt ngây ngốc của bạn tốt làm cô phải suy ngẫm, tuy cô chưa từng trải qua cảm giác yêu đương, nhưng đối với chuyện tình trường có thể vỗ ngực mình là đại sư, biểu hiện mấy ngày hôm nay của Tô Thiển không phải yêu đương thì là cái gì?



Đôi mắt lúc nào cũng phát sáng, hôm trước cô còn phát hiện ra những dấu vết mờ ám nhàn nhạt trên cổ cô ấy, tất cả đều chứng minh cô ấy đang cùng đàn ông qua lại, người đàn ông nào có ma lực như vậy? Hà Hiểu Tâm tò mò đến phát điên, hỏi đến thì cô ấy nhất quyết không nhân, cô chỉ còn cách tự mình tìm hiểu.



Hết giờ hành chính, thấy Tô Thiển đeo túi xách lên vai Hà Hiểu Tâm cũng vội vàng đứng dậy đi theo, sát sao ở bên cạnh bới lông tìm vết.



"Hiểu Tâm trên người tao có cái gì?" Tô Thiển cảm thấy Hà Hiểu Tâm hôm nay rất kỳ quái, mắt lúc nào cũng đặt ở trên người cô, đã thế còn dính sát lại làm cô có chút không quen.



Hà Hiểu Tâm làm chuyện mờ ám, tâm không được yên, bị Tô Thiển hỏi tới liền cười lớn: "Áo mày bị bung chỉ rồi, về nhà may vào đi."



"Vậy à?" Tô Thiển theo lời Hà Hiểu Tâm cúi đầu nhìn xuống, đúng là ở bên sườn đường chỉ đã đứt để lộ cả màu áo bên trong, áo này cô đã mua nhiều năm rồi, có lẽ đã đến lúc vứt đi.



Nhà Tô Thiển ngược hướng với nhà cô, hai người tạm biệt nhau ở trước cửa công ty, chờ bạn tốt đi được một đoạn, Hà Hiểu Tâm nhấc chân đi theo sau, cô cho rằng nếu đã yêu nhau kiểu gì chẳng hẹn gặp mặt.



Tô Thiển đi phía trước cúi mặt xuống nhìn những ô gạch dưới chân mình, thơ thẩn suy nghĩ về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, chỗ cũ mà Phó Cận Nam nói tới chính là chỗ chờ đèn tín hiệu giao thông, đi qua trạm chờ xe buýt là tới.



Hà Hiểu Tâm thấy Tô Thiển không có ý ngồi chờ xe buýt, gương mặt bắt đầu trở nên hưng phấn lén lút đứng từ xa chờ đợi.



"Hiểu Tâm là cậu có phải không? Mình là Vạn Bằng khoa công nghệ sinh."



"Chào cậu." Hà Hiểu Tâm miệng thì chào người ta, nhưng ánh mắt lại không hề nhìn Vạn Bằng. Cô lúc này không muốn ai làm phiền mình, tốt nhất cậu ta chào hỏi xong rồi thì đi nhanh một chút, tránh làm hỏng chuyện tốt của cô.



"Cậu cho mình xin số điện thoại được không? Lúc nào có thời gian mình mời cậu ăn cơm." Vạn Bằng nhìn Hà Hiểu Tâm với ánh mắt si tình, ngập ngừng hỏi ý.



Hà Hiểu Tâm ngoài miệng thì cười nhưng trong bụng lại không ngừng mắng người, thấy tay Vạn Bằng cầm sẵn điện thoại chờ đợi đọc số, không có cách nào từ chối cô đành đọc cho cậu ta một loại dãy số, sau đó kiếm cớ rời đi.



Cô ấy đâu rồi? Không còn thấy người ở chỗ cũ, Hà Hiểu Tâm vội vàng tìm kiếm. Nhưng kết quả thu về vẫn là trắng tay, trong lúc cô rời mắt đi, Tô Thiển đã được Phó Cận Nam đón, nghiễm nhiên thoát một kiếp nạn.



"Về nhà anh ăn cơm hay đi nhà hàng?" Phó Cận Nam vừa lái xe vừa quay sang hỏi ý Tô Thiển.



Hai lựa chọn Phó Cận Nam đưa ra, cô cho rằng vế sau là an toàn nhất, về nhà anh sao? Không biết lúc nào mới có thể về nhà? Tô Thiển không được tự nhiên khẽ vuốt tóc nhìn phía ngoài cửa sổ trả lời: "Đi nhà hàng đi, lâu rồi em chưa ăn lẩu."



Phó Cận Nam tươi cười ngón tay tìm kiếm địa điểm trên bản đồ, một lúc sau nói: "Ăn lẩu hải sản nhé, đường 35G."



"Dạ." Tuy cô sống ở thành phố A từ nhỏ nhưng lại không phải người hay đi ra ngoài ăn uống, mấy nhà hàng hay địa phương đối với cô rất mờ nhạt, dù sao cô cũng không phải người lái xe, anh đưa đi đâu thì là nơi đó cô không có ý kiến.



Phó Cận Nam đánh lái sang đường, tiến vào bãi đỗ xe nhà hàng trung quốc, mở cửa bước xuống xe đang có ý vòng sang bên giúp Tô Thiển mở cửa xe, thì đã thấy cô đi về phía mình, anh mỉm cười đưa tay ra để cô nắm lấy.



Hai người ở công ty và lúc tan làm rất khác nhau, giống như bao đôi nam nữ khác trải qua những khoảng khắc ngọt ngào khi bên nhau, mười ngon tay đan xen hướng về con đoạn đường phía trước, một người chăm sóc người còn lại vui vẻ đón nhận.



"Cho tôi một phần lẩu nước dùng hạn chế đồ cay nóng, đặc biệt là ớt đừng thả." Phó Cận Nam tỏ ra mình là thực khách khó tính căn dặn nhân viên phục vụ.



Chờ phục vụ đi rồi, Tô Thiển ai oán lên tiếng:



"Ăn lẩu không có ớt sẽ mất đi vị ngon của nó."



Nước dùng lẩu không cay thà cô đi ăn cơm bình dân còn ngon hơn, cái cô thèm chính là vị chua cay này đấy.



Phó Cận Nam có phần sủng nịnh cầm lấy bàn tay Tô Thiển đưa lên miệng hôn xuống, dịu giọng nói: "Dạ dày em không tốt, lần trước uống rượu vào không phải rất khó chịu sao?"



Tô Thiển im miệng, cô còn nói được cái gì nữa đây? Anh ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi.



Dù là không phải loại nước dùng mà cô thích, nhưng nhờ bàn tay người gắp mà cô thấy nó cũng không khó ăn như cô đã nghĩ, thậm chí còn ăn được nhiều hơn mọi khi.



"Ăn tôm nữa nhé?" Trên đĩa Phó Cận Nam vỏ tôm chất cao như núi, còn chỗ Tô Thiển lại vô cùng sạch sẽ. Anh động đũa gắp tôm trong nồi lẩu bỏ vào bát mình, bàn tay chuyên nghiệp lột vỏ tôm, bỏ vào bát người bên cạnh.



Tô Thiển cầm tay Phó Cận Nam lấy tờ khăn ướt lau sạch tay cho anh nói: "Anh cũng ăn đi, đừng để ý đến em."



"Anh không muốn ăn mấy thứ này, ăn thứ khác có được không?" Phó Cận Nam nhích người sát gần Tô Thiển thâm tình nhìn vào mắt cô.



Tô Thiển không ngốc, cô hiểu thứ anh muốn là gì, hơi mím môi khẽ gật đầu đáp ứng.



Phó Cận Nam hài lòng nâng cằm cô lên cúi xuống nhẹ nhàng cắn vào vành vôi đỏ mọng bên dưới, sau đó bắt đầu tham luyến hôn sâu.



Bên cạnh khói từ nồi lẩu đang sôi sùng sục bốc lên nghi ngút, hai người môi lưỡi quấn quýt tham lam chiếm lấy những thứ thuộc về nhau.



Thời gian tình tứ còn nhiều hơn ăn cơm, bước ra khỏi phòng riêng, Tô Thiển ngại ngùng dùng tay che đi đôi môi bị ai đó hành hạ đến sưng đỏ.



Trên đường ra bãi đỗ xe, Phó Cận Nam dừng bước hay tay đặt trên vai Tô Thiển hơi khom lưng nói: "Rất bình thường mà, em che như vậy bọn họ càng nghi ngờ."



Tô Thiển lắc đầu nhất quyết không chịu bỏ tay ra, bình thường mới lạ ấy, đến cô còn có cảm giác trên môi căng trướng khó chịu, hẳn như đi tiêm môi không khác nhau là bao.



"Chị, sao chị lại ở đây?"



Sau lưng giọng nói quen thuộc đánh vỡ cử chỉ ám muội giữa hai người, Tô Thiển giật mình lùi lại vài bước cách xa Phó Cận Nam.



Nhận ra phản ứng khác lạ của Tô Thiển, Phó Cận Nam theo hướng nơi giọng nói phát ra, thấy một chàng trai mờ ảo rảo bước dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, khi cậu ta tới gần anh phát hiện ra đường nét gương mặt đó rất giống với người phụ nữ của mình.



"Chị người này là?" Tô Mạch đặt tâm điểm chú ý trên người đứng cạnh chị gái, giờ đã là ban đêm hai người ở đây làm gì?



"À đây là bạn chị." Tô Thiển gấp gáp nói lời lừa dối em trai. Dưới ánh mắt dò hỏi của Phó Cận Nam ngập ngừng nói tiếp: "Đây là em trai em."



Phó Cận Nam có chút ấn tượng, cậu ấy chính là người xông tới phá tiệc cưới Lâm Tĩnh Như đây mà: "Chào em anh là Phó Cận Nam."



Nhìn bàn tay trước mặt, cùng giọng nói gần gũi Tô Mạch bất giác mất đi phòng bị đưa tay ra bắt lấy: "Chào anh."



"Em tới đây làm gì?" Thấy em trai không có ý định truy hỏi chuyện của mình, Tô Thiển thở phào nhẹ nhõm lúc này mới ra dáng người chị quan tâm em trai hỏi han.



Tô Mạch giải thích: "Em có người bạn nhà gần đây, hôm trước mới bị ngã xe, em đang chờ xe thì thấy người khá giống chị, chạy lại xem thử thì ra đúng là chị."



"Lên xe đi, anh đưa em về." Phó Cận Nam đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nắm bắt được vài ý chính nhiệt tình lấy lòng em vợ.



Tô Mạch liếc qua Tô Thiển, thấy chị gái không phản đối liền vui vẻ nhận lời, khi nhìn Phó Cận Nam mở cửa chiếc xe rolls royce ánh mắt sáng rực.



"Cho em lái thử được không? Em rất muốn được lái nó một lần."



"Tô Mạch." Tô Thiển trừng mắt với em trai hạ thấp âm điệu cảnh cáo.



Tô Mạch đứng trước niềm yêu thích, không còn đặt chị gái ở trong mắt, nhìn Phó Cận Nam đầy mong chờ.



"Em thích thì cứ lấy mà đi." Phó Cận Nam hào phóng đưa chìa khóa cho Tô Mạch. truyện teen hay



Tô Mạch dường như không tin vào tai mình, ý anh ấy là cho cậu chiếc xe này sao?



"Tô Mạch chỉ hôm nay thôi." Tô Thiển lên tiếng dập tắt niềm vui trong mắt em trai, chiếc xe này đắt thế nào cô biết, Phó Cận Nam không để ý nhưng cô không thể nào nhận đồ từ anh được, với lại chiếc xe thể hiện địa vị người đi, em trai cô chưa vẫn nên tự lực cố gắng có mục tiêu mới có thành công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK