Lâm Tĩnh Như từ sau khi sinh con tính tình trở nên khác xưa rất nhiều, suốt ngày để ý này kia ghen tuông vô lý, sống trong nhà người khác ngày ngày phải luồn cúi thì thôi đi, đến ở trước mặt vợ cũng không thể nói ra quan điểm của mình. Một người đàn ông sao có thể chịu đựng được bị vợ mình quản giáo?
Từ Vũ Hằng mông lung nghĩ đến người vợ cũ, khác với Lâm Tĩnh Như tính tình trẻ con không biết quan tâm chăm sóc, thấu hiểu người khác. Tô Thiển là người phụ nữ rất dịu dàng, luôn nghe theo phụ thuộc vào anh ta, khi ở bên cô ấy anh ta mới thấy mình là một người đàn ông chuẩn mực chủ gia đình.
Sống trong nhà họ Lâm anh ta rất khó chịu, bức bối đến phát điên, Từ Vũ Hằng biết ông cụ Lâm không thích anh ta, làm việc gì cũng phải cẩn thận, xem sắc mặt người khác mà làm. Giờ anh ta đã có tất cả mọi thứ mà mình mơ ước trong tay, nhưng lòng lại trống vắng hơn bao giờ hết, ngoài tiểu Khiên ra, ở ngôi nhà cao cửa rộng đó anh ta chẳng có gì.
"Anh đang có tâm sự sao?"
Bên tai Từ Vũ Hằng âm thanh mềm mại của phụ nữ vang lên, anh ta mệt mỏi không muốn trả lời, nhưng khi cô ta ngồi xuống trước tầm mắt, anh ta phát hiện ra gương mặt cô ta rất giống với một người trong ký ức, nét thanh thuần nụ cười ấy khiến từng hình ảnh lần đầu gặp gỡ Tô Thiển ùa về.
Người phụ nữ thấy Từ Vũ Hằng nhìn mình chằm chằm tươi cười hỏi: "Tôi ngồi đây được không?"
"Đây không phải nhà tôi." Từ Vũ Hằng gọi phục vụ rót thêm rượu cho mình, nâng ly lên uống vài ngụm nhàn nhạt nói.
Hiên Lam Ngọc nụ cười trên môi chưa hề biến mất, giơ ly rượu của mình ra cụm ly với Từ Vũ Hằng: "Tôi thấy anh đang có tâm sự, thật trùng hợp tôi cũng như vậy."
"Tôi vừa mới ly hôn, cuộc sống hôn nhân rất ngột ngạt làm tôi không thở nổi." Hiên Lam Ngọc lắc nhẹ ly rượu trong tay, chủ động kể câu chuyện của mình cho người đàn ông xa lạ, mới gặp chưa được vài giây trước mặt nghe.
Chồng cô ta là một người đàn ông nóng tính, hễ không vừa ý chuyện gì đều mang những bực tức đó trút giận trên người cô ta, trên tay, trên cổ Hiên Lam Ngọc vẫn còn lưu lại những vết thương mờ nhạt.
Từ Vũ Hằng im lặng nghe Hiên Lam Ngọc nói, không chủ động được mà liếc qua vết sẹo trên cổ cô ta. Người phụ nữ này rất đẹp, nhưng trong mắt lại mang theo nỗi buồn khó tả, lòng anh ta tự nhiên sinh ra xót thương, đối với cô ta cũng dịu dàng hơn.
"Cô là phụ nữ, nên bảo vệ mình cho tốt đừng mang hết lòng mình ra nói với một người đàn ông mới gặp lần đầu như tôi."
Hiên Lam Ngọc lắc đầu cười nhạt: "Tôi nói câu này ra có thể anh không tin, nhưng anh biết không? Khi nhìn thấy anh tôi đã rất bất ngờ, anh khiến tôi nhớ tới bạn trai cũ của mình."
Từ Vũ Hằng cong môi cười, chủ động mời rượu cô ta, bọn họ mới lần đầu gặp gỡ mà như đã thân quen từ trước, chẳng mấy chốc đã cười nói vui vẻ. Không biết đã bao lâu rồi anh ta chưa cười thỏa mái thế này? Mọi buồn phiền trong lòng chợt tan biến, cộng thêm chất cồn trong người phát huy tác dụng, cả hai từ lạ thành quen đỡ nhau ngồi lên xe taxi.
...
"Ọe."
Tô Thiển đang ngồi làm việc, trong bụng dâng lên cảm giác cồn cào ruột gan, cơn buồn nôn ập tới, cô nhanh chóng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn khan một hồi, cả người mệt lả dựa vào bồn cầu, đi phải mất tới nửa giờ mới lấy lại chút khí sắc.
Tình trạng giống như hiện tại đã kéo dài được hơn tuần rồi, lúc đầu cô nghĩ rất có thể mình đã có thai, nhưng nhẩm tính ngày thì không đúng lắm, trừ lần cùng Phó Cận Nam đi leo núi là không dùng biện pháp bảo hộ ra, tất cả các lần khác đều rất an toàn, mà bọn họ mới được hơn chục ngày không thể xuất hiện tình trạng này ngay được, ít cũng phải trên tháng.
Tô Thiển dùng nước hắt lên mặt, khiến bản thân dễ chịu hơn một chút, cô thở dài chắc do ăn uống sinh ra dạ dày có vấn đề cũng nên, vài ngày nữa cô phải tới bệnh viện khám xem thế nào? Để kéo dài không tốt chút nào.
"Ting...Ting."
Bên ngoài phòng ngủ chuông điện thoại vang lên, Tô Thiển dường như đoán ra được chủ nhân cuộc điện thoại gọi tới là ai, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, dùng khăn khô lau tay sau đó đi ra ngoài bắt máy.
"Đang làm việc à? Nhớ đi ngủ sớm, đừng thức quá khuya."
Giọng ôn nhu ấm áp của Phó Cận Nam từ một nơi cách rất xa thành phố A truyền tới bên tai Tô Thiển, cô hơi đưa mắt nhìn đồng hồ lúc này ở chỗ anh đã là buổi sáng, cô khẽ nói:
"Anh cũng vậy nhé."
"Anh sẽ cố về sớm với em, Thiển Thiển nhớ anh không?" Đang trong thời gian ngọt ngào, đùng cái phải ra nước ngoài công tác, Phó Cận Nam ngày nào cũng đều đặn sáng tối gọi điện cho Tô Thiển, nhưng có nói nhiều hơn nữa cũng không bằng được ôm cô trong lòng mình, nỗi nhớ da diết dâng trào làm anh ngủ không ngon giấc.
Tô Thiển ngồi xuống giường, lặng yên nhìn món quà trên bàn Phó Cận Nam tặng cho mình, một lúc sau nói: "Em cũng nhớ anh."
"Thiển Thiển khi anh trở về, anh muốn tới nhà ra mắt bố mẹ em được không?" Phó Cận Nam muốn rút ngắn thời gian hẹn hò lại, tốt nhất kết hôn càng sớm càng tốt, khi đó mỗi ngày đều không phải xa cô ấy.
"Chờ anh về rồi nói đi." Cô còn chưa nói chuyện mình có bạn trai với bố mẹ, cô cần tìm cơ hội nói qua với gia đình trước.
Lúc đầu khi cùng Phó Cận Nam qua lại, cô chỉ nghĩ đến đâu hay đến đó, nghe theo cảm xúc của mình mách bảo, nhưng giờ đây khi trái tim dần dần hướng về anh, cô bắt đầu có khát vọng được chung sống hạnh phúc bên người đàn ông cho cô cảm thấy an toàn đó.