• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em chờ anh ở ngã tư."



Phó Cận Nam đọc đoạn tin nhắn Tô Thiển gửi cho mình, ánh mắt hiện lên tia khó hiểu, không phải dạo gần đây bọn họ vẫn hẹn nhau ở hầm để xe công ty sao? Hôm nay tự nhiên cô ấy lại đổi thành chỗ cũ?



Con ngươi Phó Cận Nam lay động, rơi vào trầm tư suy nghĩ, ngưng đọng vài giây, sau đó anh vươn tay ra nhấn vào nút gọi đi:



"Cậu đi điều tra xem, gần đây trong công ty có tin đồn gì không?"



Ngắt điện thoại, Phó Cận Nam xoay ghế, nhìn đăm chiêu ra bên ngoài cửa kính, nhiều lúc anh chỉ ước cô gái mà anh yêu có thể bớt hiểu chuyện một chút thì tốt, mang mọi tâm sự trong lòng nói ra cùng anh, kể cả đòi hỏi vô lý cũng được, đừng như bây giờ nuốt tất cả thiệt thòi vào trong, luôn để anh thấy nụ cười vui vẻ nhất của cô ấy.



Ở phía bên kia, Tô Thiển sau khi nhấn nút gửi tin đi, liền thu dọn đồ đạc trên bàn cất gọn vào một chỗ, chuẩn bị đeo túi xách lên vai thì trong đầu xuất hiện câu nói: "Cô ta hôm nao cũng vội vàng về sớm, để qua mắt chúng ta đi gặp người đàn ông đó." Mặt cô nhăn nhó dừng lại động tác, giờ cô đã hiểu người nổi tiếng khổ như thế nào rồi, mỗi phút mỗi giây đều có người chú ý tới, đâu còn cái gọi là tự do nữa?



"Không về à?" Hà Hiểu Tâm tắt máy tính đứng lên, thấy Tô Thiển rụt rụt cổ ngồi im ở đó, nghi ngờ hỏi.



Tô Thiển cười tươi nói đùa: "Nhân viên gương mẫu."



"Dẹp đi, cứ coi bọn họ như vô hình mà sống?" Hà Hiểu Tâm nhìn cách cười khó coi của Tô Thiển, tám chín phần đoán ra nguyên nhân, không phải vì chuyện tin đồn trong công ty sao?



"Mày biết tính tao mà." Tô Thiển khịt mũi, tính cách cô yếu đuối rụt rè, hễ có chuyện gì xảy ra chỉ muốn thu mình lại một chỗ, trốn tránh tất cả, sợ chết chìm trong ánh mắt người khác.



Tô Thiển nhớ ra cái gì đó, vẫy tay gọi Hà Hiểu Tâm lại gần mình, thì thầm to nhỏ: "Tao thắc mắc tại sao bọn họ lại biết cả việc, người kết hôn với Lâm Tĩnh Như là chồng cũ tao?"



"Làm gì có cái gọi là bí mật trên đời này? Khác nhau ở chỗ khui ra sớm hay muộn thôi."



Đối với câu Tô Thiển hỏi, Hà Hiểu Tâm không có câu trả lời chính xác, trong công ty có biết bao nhiêu nhân viên, mối quan hệ xã hội chồng chéo như tơ nhện, mỗi người biết một tí là ra cả vấn đề quan trọng.



Tô Thiển thở dài, nếu không có lời đồn cô quan hệ bất chính cùng người đàn ông đã có gia đình, chắc mọi chuyện sẽ không bung bét như bây giờ, một khi trở thành trọng điểm chú ý đến bạn trai thời mẫu giáo cũng bị lôi ra làm chủ đề bàn tán.



Có người cảm thông, người lại đứng về phía Lâm Tĩnh Như mà nói cô, công ty giờ giống như phiên tòa định tội, chia thành nhiều phe phái khác nhau, vũng bùn này nếu có thể thoát ra được, cả cơ thể cũng chịu mùi hôi tanh bám chặt rồi.



"Về thôi, sao tránh được cả đời." Đồng nghiệp dần ra về, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hà Hiểu Tâm cầm túi xách ấn vào tay Tô Thiển nói.



Tô Thiển miễn cưỡng theo Hà Hiểu Tâm rời phòng làm việc, khi cánh cửa thang máy mở ra, bên tai đã nghe thấy vài âm thanh xì xào bàn tán, từ bên trong vọng ra.



"Là cô ta đấy."



Tô Thiển ngập ngừng không muốn bước vào trong, đâu đâu cũng là ánh mắt coi thường nhìn mình, người nào tung tin đồn mà ác độc tới vậy? Bọn họ có thù oán với nhau sao? Bẻ thẳng thành cong, biến một người đang sống lương thiện thành kẻ có tội. Bỗng cổ tay cô bị người bên cạnh nắm chặt, kéo vào thang máy.



"Là cô ấy thì sao?" Hà Hiểu Tâm như gà mẹ bảo vệ con, vẻ mặt hung giữ nhìn đám người xung quanh.



Hai người phụ nữ đứng trong góc thấy vậy liếc nhìn nhau không dám mở lời, dù sao bọn họ cũng chỉ là nhân viên quèn trong công ty, nếu như tin đồn kia là thật, Tô Thiển có qua lại với cán bộ cấp cao không phải bọn họ sẽ bị người ta ghi hận sao?



"Hiểu Tâm kệ đi." Hà Hiểu Tâm còn muốn ra tay cảnh cáo đám người không biết tốt xấu kia một phen, nhưng bị Tô Thiển ngăn lại. Cô nghĩ bớt đi việc nào hay việc ấy, không làm chuyện trái lương tâm, không thẹn với trời.



Hà Hiểu Tâm muốn dọa cho bọn họ một phen sợ hãi, thế mà lại bị ngăn cấm tức khí trong người nói: "Còn ngày mai, ngày kia nữa mày định mãi thế sao? Hiền lành tùy chỗ thôi."



Không phải bị đồn với giám đốc Triệu sao? Có chỗ dựa lớn thế sao phải sợ ai? Hà Hiểu Tâm rất muốn ký đầu Tô Thiển, bạn trai tài giỏi đẹp trai không cho lộ diện, để mang tiếng cùng một não bụng bia hói đầu.



Tô Thiển biết Hà Hiểu Tâm suy nghĩ cho mình, nhưng cãi lý với những người như vậy để làm gì? Cái họ không muốn nghe, có nói nữa nói mãi cũng không vào tai.



Vài giây ngắn ngủi trong thang máy, như kéo dài hàng giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc bởi một tiếng "Ting". Từ thang máy bước ra, Hà Hiểu Tâm thấy Tô Thiển đi theo sau mình thì có chút ngạc nhiên: "Anh ta bận à?"



"Tao hẹn anh ấy ở chỗ khác." Tô Thiển bị mắng nhiều đâm ra sợ hãi, cúi gằm mặt xuống nói.



"Mặc kệ mày." Hà Hiểu Tâm hết nói nổi Tô Thiển, không thèm để ý đến cô ấy nữa một mạch đi về phía trước.



Tô Thiển lủi thủi đằng sau, mặt mếu như sắp khóc: "Tao có muốn vậy đâu."



Có lẽ vì sinh ra đã mang cái tính cách đa sầu đa cảm, hèn nhát này nên cuộc đời cô mới không suôn sẻ, nhiều lúc cô thật hâm mộ những cô gái tràn đầy năng lượng, giống như Hà Hiểu Tâm vậy tùy ý thỏa mái sống.



Gần tới ngã tư, Tô Thiển đi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, gương mặt cô bừng sáng, bước vội tới bên người đàn ông mình nhung nhớ.



"Nóng không?" Phó Cận Nam trên tay cầm sẵn tờ khăn ướt, chờ Tô Thiển ngồi vào trong xe, nghiêng người sang ghế phụ, lau đi những giọt mồ hôi trên mặt cô, giọng quan tâm hỏi.



"Không có." Tô Thiển dùng tay mình đặt lên tay anh, cười ngọt ngào trả lời. Buổi chiều cái nắng nóng bên ngoài đã dần dịu đi, chút đoạn đường này có đáng gì, ngày trước cô chen chúc xe buýt còn khổ cực hơn.



Phó Cận Nam nựng má Tô Thiển, giọng ôn nhu khoe: "Anh mới đặt bồn ngâm chân, lát về anh làm cho em."



Phó Cận Nam rảnh rỗi thường lên mạng xem này xem kia, thấy người ta nói cái gì tốt cho người mang thai đều muốn mua về nhà. Ở mấy tháng cuối thai kỳ phụ nữ thường bị phù chân, anh không có cách nào thay Tô Thiển chịu khổ, chỉ có thể giảm bớt mệt mỏi cho cô ấy.



Đôi mắt Tô Thiển phiếm đỏ xúc động: "Anh chiều em như vậy? Sau này em biết phải làm sao?"



Phó Cận Nam hôn môi Tô Thiển, ngón tay trơn mớn xoa nhẹ cánh môi cô dịu dàng: "Anh cố ý đấy, thế em mới không thể rời xa anh được."



Hiện tại, tương lai những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này anh đều muốn cho cô. Phó Cận Nam biết Tô Thiển cứng đầu, cả quãng đường không hỏi đến chuyện tại sao cô lại đổi địa điểm hẹn của bọn họ, cô không chủ động nói ra vậy anh sẽ tự tìm hiểu, âm thầm bảo vệ cô.



Hà Hiểu Tâm chia tay Tô Thiển chưa được bao lâu, thì một chiếc xe thể thao xuất hiện chắn trước mặt. Cô theo thói quen định mở miệng mắng chửi, cửa kính xe từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt non tơ của Tô Mạch.



Hà Hiểu Tâm nhớ lại từng cử chỉ, lời nói đầy ám muội lần trước từ Tô Mạch, sinh ra tâm lý muốn trốn chạy, chân khẽ lùi lại phòng vệ: "Tô Mạch cậu tới muộn rồi, Tô Thiển về rồi."



"Em không đến tìm chị ấy." Tô Mạch mở cửa bước xuống xe, giữ lấy cánh tay Hà Hiểu Tâm.



"Tìm tôi? Để làm gì?" Trước đây cùng Tô Mạch tiếp xúc chẳng có vấn đề gì cả, thỏa mái trò chuyện, nhưng bây giờ thì khác, suy nghĩ của cô không cho phép bản thân và cậu ấy ở gần nhau. Nghe Tô Mạch nói, Hà Hiểu Tâm giả vờ không biết gì, chỉ tay vào mặt mình hỏi lại.



"Nói chuyện nam nữ." Tô Mạch nhìn Hà Hiểu Tâm, chân thật nói ra lời trong lòng.



Cậu nghĩ kỹ rồi, còn chần chừ nữa người phụ nữ vô tâm này cứ thế sẽ chạy mất, tốc chiến tốc thắng, mặt dày nhất định thành công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK