Dáng hình mảnh khảnh trong chiếc váy ngủ, càng làm tôn lên những đường nét quyến rũ của người phụ nữ, cô ta đứng cạnh cửa sổ sát đất, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, cao hứng nhẹ nhàng lắc lư qua lại.
Thành phố A đã chia xa nhiều năm, cuối cùng cũng chờ tới ngày trở lại. Cô ta biết có một số người sẽ không chào đón mình, nhưng có sao đâu, cô ta chính là muốn bọn họ phải khổ sở, sống cuộc đời đau khổ như cô ta đã từng.
Một vài mảnh vỡ vụn trong ký ức ùa về, trên con đường mòn nhỏ cô gái mỉm cười ngọt ngào nhìn theo bóng lưng người con trai đang nắm chặt tay mình. Cứ ngỡ đã tìm được người chia sẻ vui buồn với mình, trao cho anh ta tất cả những thứ tốt đẹp nhất, vậy mà anh ta lại nhẫn tâm phải bội, chạy theo người phụ nữ khác.
"Choang." Ném mạnh ly rượu xuống sàn nhà, nhìn chất lỏng màu đỏ lan rộng ra khắp nơi, đôi mắt cô ta lộ ra vẻ thê lương, bàn tay vô thức chạm vào bụng mình. Cô hận người phụ nữ đó, nếu không phải cô ta hiện tại cô đã có một gia đình hạnh phúc, con cô cũng không yểu mệnh mà mất đi.
"Ha Ha..." Người phụ nữ giống như phát điên, ngồi bệt xuống sàn nhà cầm lấy mảnh thủy tinh bị vỡ giơ lên cao cười lớn:
"Ông trời thật có mắt mà, Tô Thiển cô bỉ ổi cướp đồ của tôi, chẳng phải vẫn bị người khác chiếm mất sao?"
Trước khi về nước cô ta đã lên kế hoạch trả thù rất kỹ càng, nhưng sau khi về nước cô ta lại không biết đi từ bước nào? Cái không ngờ nhất chính là đôi nam nữ mà cô ta muốn phá, lại đã ly hôn. Từ Vũ Hằng đến con cũng không cần, dùng mọi thủ đoạn để ở bên Tô Thiển, thứ tình yêu mà anh ta sẵn sàng quỳ gối cầu xin cô buông tha, là như thế sao?
Quay lại bệnh viện, Từ Vũ Hằng ngồi trong phòng, khoanh tay trước ngực đầy suy tư. Năm xưa nhổ được cái gai Ngụy Bội Ngọc ra khỏi chân, anh ta vui vẻ biết bao nhiêu, những tưởng cô ta sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của anh ta, không ngờ lại có ngày cô ta trở về.
Cô ta về đây có mục đích gì? Người phụ nữ thần kinh bất ổn đó, thật làm người ta chán ghét. Từ Vũ Hằng vò đầu bứt tóc, hối hận vì đã từng qua lại với Ngụy Bội Ngọc.
Từ Vũ Hằng mở tin nhắn Ngụy Bội Ngọc gửi cho mình ra xem lần nữa, cô ta muốn gặp anh ta sao? Được thôi năm xưa khi anh ta không có gì trong tay còn chẳng sợ cô ta, chứ là bây giờ. Mạng sống đó nếu cô ta không biết quý trọng, vậy thì đừng trách anh ta vô tình.
Đã có rất nhiều người phụ nữ bước qua đời anh ta, nhưng trong số đó có lẽ tình cảm anh ta đối với Tô Thiển là thật lòng nhất, tuy thay lòng đổi dạ nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ làm hại cô. Cũng có thể cô bởi cô khác biệt, không giống như những người phụ nữ khác dai dẳng níu kéo, thế nên đến bây giờ trong tim anh ta ở ngóc ngách nào đó, vẫn lưu giữ bóng hình cô.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Vũ Hằng giật mình đưa mắt nhìn về hướng cửa, chưa kịp hoàn hồn đã phải nghe lời chất vấn đến từ Lâm Tĩnh Như.
"Anh đang nghĩ gì? Mà em vào cũng không biết?"
Cô ta đứng tựa người vào cửa, híp mắt đa nghi nhìn Từ Vũ Hằng. Chuyện gì quan trọng, làm chồng cô nhập tâm đến nỗi cô đứng hàng giờ ở đây vẫn không phát hiện?
"Em biết mà, ngoài công việc ra anh nghĩ gì được nữa." Từ Vũ Hằng đứng dậy, từ từ bước tới giơ tay về phía Lâm Tĩnh Như.
Lâm Tĩnh Như nhìn nhìn bàn tay trước mặt mình, cố nặn ra nụ cười đưa tay nắm lấy. Cô ta nghi ngờ Từ Vũ Hằng có tình nhân bên ngoài, nhưng lại không có gì chứng minh, có chất vấn cũng vô nghĩa.
Từ Vũ Hằng dắt Lâm Tĩnh Như đến bàn làm việc, ôm cô ta ngồi lên đùi mình: "Sao lại ăn mặc phong phanh thế này? Cả người lạnh ngắt rồi."
"Lát em có hẹn với Trịnh Yến Uyển, thấy vẫn còn sớm nên ghé qua đây." Lâm Tĩnh Như vòng tay ôm cổ Từ Vũ Hằng, tỏ ra nhu mì ghé sát vào người anh ta, nhưng thực chất đang kiểm tra xem, có mùi nước hoa lạ vướng trên áo anh ta hay không?
"Em không cho anh đi sao?" Từ Vũ Hằng nâng cằm Lâm Tĩnh Như, buộc cô ta phải đối mặt với mình, làm bộ ủy khuất hỏi.
"Để lần sau nhé, lâu rồi em chưa cùng Yến Uyển ăn cơm, muốn cùng cô ấy tâm sự một chút." Cô ta lắc đầu, tinh nghịch tươi cười hôn lên môi Từ Vũ Hằng.
Nhìn bề ngoài hai người giống như đôi vợ chồng son hạnh phúc, nhưng bên trong mỗi người lúc này lại một tâm tư, tính kế đối phương. Lâm Tĩnh Như không nán lại lâu, rất nhanh đã tạm biệt Từ Vũ Hằng rời đi.
Nơi đáy mắt Từ Vũ Hằng hiện tia lạnh, nghĩ đến việc Lâm Tĩnh Như thuê người theo dõi mình, anh ta phẫn uất đấm mạnh xuống bàn. Mới hơn một năm đã thế này, mấy năm nữa sống thế nào đây? Cuộc hôn nhân này, anh ta bắt đầu thấy phát ngán.
Trên đường đến chỗ hẹn, Lâm Tĩnh Như nhận được cuộc gọi, báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
"Cô Lâm thứ cô cần đã có."
Lâm Tĩnh Như lái xe chậm lại lập tức nói: "Tôi qua chỗ anh."
Cô ta đánh lái quay lại con đường vừa đi, hồi hộp muốn biết Từ Vũ Hằng có thật sự như cô ta nghĩ.
Lâm Tĩnh Như dừng xe trước một quán bi a cũ kỹ, không mấy vui vẻ bước vào.
Bên trong mấy tên đàn ông ăn mặc kệch cỡm, ngồi thành vòng tròn, xếp bằng chơi bài, thấy có người vào liền dùng ánh mắt bẩn thỉu, không chút che đậy nhìn qua người Lâm Tĩnh Như một lượt. Lâm Tĩnh Như dáng vẻ sợ hãi, nhanh chân đi tới gian phòng cuối cùng.
"Cô Lâm tất cả đều ở trong này, lần sau có việc cô nhất định phải tìm tôi đấy." Tên săn tin nhận được khoản tiền đã giao hẹn trước đó, mở ngăn kéo tủ lấy ra phong bì đưa cho Lâm Tĩnh Như.
"Anh làm tốt, tôi ắt sẽ quay lại." Lâm Tĩnh Như nhét phong bì vào túi xách, nhanh chóng muốn rời khỏi nơi quái quỷ này.
"Cô Lâm không tiễn." Tên xã hội đen nhìn xấp tiền trên bàn, cộng thêm khoản tiền lấy ở chỗ Từ Vũ Hằng, hí hửng tiễn khách.
Nghe giọng điệu đáng ghét của tên xã hội đen, Lâm Tĩnh Như gật đầu cho có, rảo bước rời đi. Cô ta mang theo phong bì chưa bóc lái xe đến điểm hẹn.
Tới nơi, Trịnh Yến Uyển đã ở đó, chậm rãi thưởng thức trà nóng. Lâm Tĩnh Như nâng đồng hồ xem giờ, thấy mình đã muộn 20 phút, gấp gáp nói lời xin lỗi.
"Yến Uyển chờ mình lâu chưa? Xin lỗi cậu mình vừa ghé qua một chỗ."
"Cậu đừng bận tâm." Trịnh Yến Uyển đặt cốc trà xuống bàn, mỉm cười thân thiết.
Kể từ hôm ăn cơm cùng ông ngoại Lâm, bố mẹ cô cảm thấy bị mất mặt cấm túc cô ở nhà không cho ra cửa, cô phải hứa hẹn đủ điều lệnh cấm mới được phá bỏ.
Gương mặt Trịnh Yến Uyển tự nhiên trầm xuống, tang thương nhìn cánh hoa mỏng manh trong bình nói: "Mình đang ký ra nước ngoài công tác một thời gian rồi, chưa xác định ngày bay, nhưng chắc sớm thôi."
"Yến Uyển cậu định từ bỏ sao?" Lâm Tĩnh Như kinh ngạc, thay vì buông bỏ, đáng ra phải cố gắng hơn mới đúng, cách làm này không thuận ý cô ta chút nào, Trịnh Yến Uyển đi rồi người phụ nữ đáng ghét đó, không phải thuận lợi rồi sao?
"Còn có thể ư? Mình đã cố gắng để không khiến bản thân phải hối hận rồi, còn tiếp tục nữa sợ rằng, mình chỉ làm anh ấy thêm chán ghét."
Trịnh Yến Uyển không muốn mình ở trong mắt Phó Cận Nam, biến thành người phụ nữ không có liêm sỉ, tự trọng. Hôm đó nhìn dáng vẻ kiên quyết đó cô ta đã hiểu ra, mình vĩnh viễn không có cơ hội rồi.
Lâm Tĩnh Như đứng dậy, đến bên cạnh, đặt tay mình lên tay Trịnh Yến Uyển: "Còn có mình mà, mình sẽ giúp cậu."
"Mình đã quyết định rồi." Trịnh Yến Uyển kiên quyết, có thể đây là quả báo ông trời dành cho cô, năm xưa cổ vũ bạn tốt cướp chồng người ra, việc gì cũng có nguyên nhân của nó cả, Tô Thiển không ly hôn sẽ không có đoạn tình cảm ngày hôm nay.
Trịnh Yến Uyển đặt tay khác lên bàn tay Lâm Tĩnh Như vỗ nhẹ: "Chúng ta vẫn là bạn tốt mà, không có gì thay đổi cả, thôi không nhắc đến chuyện này nữa, cậu vừa rồi có nói đi lấy đồ vậy quan trọng, là gì vậy?"
Trịnh Yến Uyển kiên quyết rời đi, Lâm Tĩnh Như mất mát trong lòng, khẽ thở dài.
"Cậu không nói, mình quên mất đấy."
Trịnh Yến Uyển hỏi, làm Lâm Tĩnh Như nhớ đến thứ chưa xem, vội nhổm người với lấy túi xách bên ghế đối diện.
Mở phong bì ra xem, bên trong chỉ là mấy bức ảnh sinh hoạt hàng ngày bình thường của Từ Vũ Hằng. Nhặt lên một tấm ảnh chồng mình tiếp khác tới tận khuya, đêm tối mệt mỏi lái xe về nhà, Lâm Tĩnh Như cắn môi tự trách.
"Yến Uyển mình đa nghi quá rồi không?"
Trịnh Yến Uyển ngó sang, xem nội dung bên trong cũng hiểu được phần nào, Lâm Tĩnh Như nghi ngờ chồng mình ngoại tình nên thuê người theo dõi anh ta, giờ phát hiện ra tất cả đều do mình nghĩ nhiều đâm ra tự trách.
"Cậu vì yêu anh mới làm như vậy mà." Trịnh Yến Uyển an ủi.
"Cậu xem anh ấy ở bên ngoài vất vả, mình lại suốt ngày nghi đông nghi tây." Lâm Tĩnh Như biết được Từ Vũ Hằng chỉ có mình, vui vẻ hẳn lên, dặn lòng sau này sẽ không như thế nữa, học làm vài món ăn nấu cho chồng.
Tảng đá đè nặng được lấy đi, tâm tình thỏa mái, Lâm Tĩnh Như ăn cơm ngon miệng hơn mọi hôm, đến khi tức bụng mới đặt đũa xuống, nhưng chưa để cô ta thả lỏng được bao lâu, một dãy số lại gửi tin nhắn tới.
"Muốn biết chồng cô đang qua lại với ai, hãy tới khách sạn D, 4 giờ phòng 305."