"Hai người vẫn chưa có ý định công khai sao? Bụng mày sắp không giấu nổi nữa rồi."
Tô Thiển đưa tay đặt trên bụng mình, không biết trả lời câu hỏi này của Hà Hiểu Tâm thế nào. Chiếc váy rộng có thể che đi bụng bầu, nhưng trên gương mặt thì sao? Những người từng trải chỉ cần thông qua vài chi tiết có thể phán đoán được, hiện tại bọn họ chỉ là đang đoán mò, nhưng đến một thời gian đó câu trêu đùa vu vơ sẽ trở thành lời dị nghị, thì thầm sau lưng.
Tô Thiển không còn cảm giác muốn ăn cơm, đặt đũa xuống bàn ảo não:
"Bên nhà anh ấy không thích tao, bố mẹ tao hỏi vài lần rồi tao không biết nói thế nào đây? Họ còn chưa biết Cận Nam là anh vợ của Từ Vũ Hằng."
Hà Hiểu Tâm đập mạnh tay vào bàn, tức giận mắng: "Đứa bé cũng đã có rồi, còn cấm cản cái gì nữa?"
Tô Thiển ngồi một bên khẽ cắn môi, cô còn chưa kể chuyện mình và Lâm phu nhân hôm trước gặp mặt cho Hà Hiểu Tâm nghe, nếu như cô ấy biết bà ta đã dùng đứa nhỏ để bức ép cô rời xa Phó Cận Nam, chắc hẳn còn bực dọc hơn.
"À hôm trước mày nói với tao ra ngoài xem mắt, thế nào anh ta trông thế nào? Có ưng không?" Việc của cô hiện giờ rối như tơ vò, nhắc đến càng thêm bế tắc, Tô Thiển liền quay sang hỏi Hà Hiểu Tâm chuyển chủ đề.
"Anh ta từ chối tao rồi." Hà Hiểu Tâm lược bỏ gần như toàn bộ quá trình, vào thẳng kết quả. Đêm đó Tô Mạch ngoài khiến đối tượng xem mắt của cô chạy mất ra, cũng không làm chuyện gì khác quá đáng. Nhưng có lẽ trong lòng cô có tâm ma, nên không có cách nào nói ra được.
Hà Hiểu Tâm không thể nào hiểu nổi bản thân mình, tại sao lại bị một cậu nhóc làm cho tâm trí loạn cả lên? Gu cô trước giờ đều là những người đàn ông thành đạt, vẻ bề ngoài lạnh lùng cơ mà?
"Coi như anh ta mắt bị mù đi, thời gian còn dài trước sau gì cũng có người đàn ông phù hợp với mày."
Tô Thiển khẽ cười, vỗ vai Hà Hiểu Tâm an ủi. Bọn họ năm nay đã 26 tuổi rồi, xét theo mặt bằng chung được coi là muộn, bố mẹ lo lắng cũng là việc đương nhiên, chỉ là duyên phận rất khó nói.
Hà Hiểu Tâm chống cằm mơ tưởng: "Haizz tao cũng mong ai đó, đến giải cứu tao khỏi cô đơn trống rỗng này."
Tô Thiển cười cười bê theo khay cơm thừa đứng dậy: "Vậy trước hết mày phải mở lòng, người ta mới đi vào được."
"Tao phanh rộng hết cỡ rồi mà." Hà Hiểu Tâm chu môi nói, sau đó nhanh chóng thu dọn chạy theo Tô Thiển.
Phân loại thức ăn thừa xong, hai người sánh bước đi về phòng làm việc, giữa đường nghe thấy hàng loạt tiếng chào hỏi liên tiếp vang lên. Hà Hiểu Tâm nheo nhắt phát hiện ra Phó Cận Nam đang ở đằng trước, ánh mắt gian tà huých tay Tô Thiển.
Phó Cận Nam nhìn thấy Tô Thiển, bước chân dần chậm lại, đôi mắt rực lửa tình mấp máy môi:
"Mệt không?"
Tô Thiển cười dịu dàng lắc đầu, học theo anh nói: "Anh làm việc đi, tan tầm gặp lại."
Phó Cận Nam gật đầu, lúc đi qua người Tô Thiển anh phải rất kiềm chế, mới gạt bỏ đi được cảm xúc muốn nắm tay cô ấy của mình. Người mình yêu ở trước mặt lại phải tỏ ra như người xa lạ, anh cười thê lương tự hỏi tại sao phải khổ như vậy?
Đó có phải cách làm tốt không? Anh đã xác định trong cuộc đời mình chỉ có duy nhất một người phụ nữ là cô ấy, cần gì phải làm khó bản thân?
Ánh mắt Tô Thiển lưu luyến nhìn theo Phó Cận Nam, Hà Hiểu Tâm thấy vậy không nhịn được lên tiếng:
"Công khai có phải đỡ khổ không? Thỏa mái mà thân mật, nghĩ nhiều làm gì? Cha mẹ thắng được con cái sao?"
Cô có nỗi khổ tâm riêng, đâu ai muốn trở thành người tình bí mật, bên người đàn ông mà bình yêu? Công khai thì sao chứ? Không được phụ mẫu chấp thuận lúc đó lại thành trò cười cho người ta.
"Ting...Ting."
Phó Cận Nam ngồi trong phòng họp, chăm chú nghe nhân viên thuyết trình, bỗng điện thoại trên bàn đổ chuông, nhìn số hiển thị là ông ngoai, anh giơ tay ra hiệu cho người kia dừng lại, rồi bắt máy.
"Dạ cháu nghe...Vâng cháu sẽ tới."
Cuộc gọi kết thúc, Phó Cận Nam buông tay xuống, điện thoại vẫn nắm chặt trong tay. Dự cảm bất an dâng lên, không hiểu sao anh cứ có cảm giác ông ngoại không chỉ muốn đơn thuần cùng mình dùng cơm.
Sau đó xuyên suốt cuộc họp, Phó Cận Nam đều mang theo tâm trạng mông lung, có phải anh đã quá tham lam rồi không? Cái gì cũng muốn vẹn toàn mới thành ra thế này, bên nào cũng không giải quyết ổn thỏa, mà người chịu thiệt bây giờ không phải là Tô Thiển và đứa nhỏ trong bụng cô ấy sao? Lúc ra mắt bố mẹ vợ anh từng dõng dạc hứa hẹn rất nhiều điều, cuối cùng lại chẳng làm được gì cả, bao nhiêu tháng trôi qua rồi vẫn chưa cho được người phụ nữ mình yêu danh phận.
Phó Cận Nam tan họp, theo địa chỉ ông nội đưa cho, lái xe đi đến địa điểm hẹn gặp.
"Kính chào quý khách, xin hỏi quý khách đã đặt bàn trước chưa?"
"Bàn ông Lâm Trạch ở hướng nào?"
"Dạ mời quý khách."
Phó Cận Nam đi theo nhân viên lễ tân lên tầng hai, cái tâm trạng khó chịu trong lòng vừa rồi không những không vơi đi, mà càng thêm phình to. Đứng trước cửa phòng anh chỉnh lại trang phục trên người, rồi đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng không khí náo nhiệt quá mức so với tưởng tượng của anh, cả người Phó Cận Nam đứng sững lại, nhìn qua từng gương mặt quen thuộc, cuối cùng dừng lại ở ông ngoại.
Ông Lâm Trạch nhận ra Phó Cận Nam bất mãn với mình, nhưng xung quanh còn có người ngoài, để bố mẹ Trịnh Yến Uyển biết được bữa tiệc ngày hôm nay là do ông tự biên tự diễn thì không hay. Ông cười hiền lành, vẫy gọi cháu trai:
"Cận Nam tới rồi, cháu lại đây ngồi bên cạnh Yến Uyển đi."
Trịnh Yến Uyển ngẩng mặt lên len lén quan sát Phó Cận Nam, cô ta vì chấp niệm tình yêu bao năm mà quyết định tham gia vào ván cờ nguy hiểm, thắng hay thua không nằm trong tay cô ta, mà phụ thuộc vào người đàn ông trước mặt. Cô ta lẩm nhẩm như niệm thần chú, mong Phó Cận Nam sẽ bước tới bên cạnh mình.
"Xin lỗi." Phó Cận Nam đằng đằng sát khí cúi chào những người trong phòng, không một động tác thừa xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Phó Kiến Quốc nghiêm khắc đứng dậy quát lớn: "Cận Nam con đứng lại đó."
Phó Cận Nam không còn nghe thấy gì cả, người anh luôn tin tưởng lại khiến anh quá thất vọng, nơi đây anh không thể nào ở lại thêm giây phút nào nữa.
"Để bố." Phó Kiến Quốc đang định đuổi theo con trai, thì Lâm Trạch giơ tay cản lại.
"Con ở lại nói chuyện với ông bà Trịnh cùng Yến Uyển giúp bố."
Nói xong ông chống gậy tập tễnh theo cháu trai ra cửa, giọng nói già nua gọi vang vọng khắp hành lang: "Cận Nam...Cận Nam."
Phải tới khi Lâm Trạch ôm ngực ho khan, Phó Cận Nam mới dừng bước. Dù bất mãn tình thân cũng không thể nào bỏ được, anh đi lại đặt tay vào lưng ông cụ Lâm khẽ vỗ:
"Ông đỡ hơn chưa?"
"Cái thằng này, cháu phải làm cho tất cả mọi chuyện rối tung lên mới vui à?" Ông Lâm Trạch yếu ớt trách mắng, dành tất cả sự yêu thương, thậm chí thiên vị dành cho nó, cuối cùng đến mặt mũi ông nó cũng không giữ cho.
"Ông đã biết cháu cố chấp sao còn làm? Cháu sẽ đưa cô ấy rời khỏi thành phố này, mang theo những lo lắng của mọi người đi xa." Phó Cận Nam nói ra suy nghĩ trong đầu, bọn họ thỏa mái, anh và cô ấy cũng có cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên nhau.
Ông Lâm Trạch ngỡ ngàng mở to mắt nhìn cháu trai: "Rời khỏi đây? Vì một người phụ nữ đến gia đình và sự nghiệp cháu đều không cần? Cháu nói chuyện như thằng ngốc vậy, thông minh gì ở đây?"
"Cháu chỉ muốn sống thật với cảm xúc của mình, ngoài cô ấy ra cháu không thể nảy sinh tình cảm với người nào khác."
Bảo anh cưới người con gái khác ngoài Tô Thiển anh không làm được, tình cảm là thứ thiêng liêng nhất thế gian này, thiếu vắng đi như mất đi cả tâm hồn vậy. Mắt Phó Cận Nam ửng đỏ nắm tay ông cụ Lâm:
"Ông ngoại cháu từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh đáng thương biết bao, chẳng lẽ ông muốn con cháu cũng như cháu sao?"
Lâm Trạch nhìn bàn tay đang nắm tay mình không nói lên lời, đúng là ông đang có cái ý nghĩ ấy, Trịnh Yến Uyển cũng đồng ý yêu thương, chăm sóc đứa nhỏ do người phụ nữ kia sinh ra như con ruột của mình rồi, ông tin với tình yêu con bé dành cho Cận Nam nó sẽ thực hiện được.
Nhưng giờ cháu trai lại nói vậy, lòng ông dâng trào rất nhiều cung bậc khó diễn tả, tách người mẹ ra khỏi đứa con dứt ruột đẻ ra quả là quá nhẫn tâm rồi.
Căn phòng tĩnh lặng, mình Phó Kiến Quốc đối phó với ánh mắt ba người nhà họ Trịnh.
"Chuyện này là thế nào? Không phải bên nhà ông muốn cùng nhà tôi bàn hôn sự? Thái độ cậu ấy là như thế nào?" Ông Trịnh mất điềm tĩnh hỏi.
"Đây là lỗi của tôi, mong ông bà thông cảm." Phó Kiến Quốc cúi người hạ mình xin lỗi, phải biết thời gian người làm ăn rất quý báu, ngoài câu xin lỗi ra ông ta không thể nói thêm gì nữa.
"Yến Uyển về thôi, con xem đấy cậu ta có đặt con trong mắt đâu." Bà Trịnh kéo tay con gái còn đang thẫn thờ đứng lên, nhà bà ta không bằng họ Phó, nhưng cúi xuống ngước lên cũng hơn hẳn khối người, đâu phải không ai thèm rước, mà phải chịu mất thể diện bám víu vào nhà bọn họ.
"Mẹ...Con." Trịnh Yến Uyển lúc này rất muốn khóc lớn, cô ta vẫn còn muốn lừa dối bản thân ngập ngừng chờ đợi Phó Cận Nam quay lại.
Ông Trịnh ra đến cửa vẫn chưa thấy con gái cùng vợ, hằn giọng: "Còn chưa đủ à? Đưa nó về."
"Chủ tịch Phó ngày hôm nay ông không cho chúng tôi một lời giải thích ổn thỏa, tôi sẽ không để yên đâu." Ông Trịnh đi một đoạn, cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai quay đầu nói.
"Nhất định." Phó Kiến Quốc vẻ mặt gượng gạo mở miệng.
Ông Phó nhìn trước nhìn sau, còn một mình ông ở trong phòng, không hiểu vai trò của ông ở đây là để làm gì? Thà không làm gì còn hơn, giống như một trò hề cho người ta cười vào mặt vậy. Ông đã nói rồi con trai ông không như người khác, tự nguyện để người ta sắp xếp vận mệnh cuộc đời.