Trong ngự hoa viên nơi hoa bay đầy trời, Lãnh Như Tuyết một thân bạch y lúc này đang đứng đối diện Lãnh Như Phong, huynh đệ họ hai người, lẳng lặng đứng trong ngôi đình, nhìn những cánh hoa hồng phấn bay theo gió vào không trung.
Cảnh sắc ngự hoa viên tuyệt đẹp vô cùng, nhưng mà, hai người không ai có tâm trạng thưởng thức, chỉ lẳng lặng đứng đó, không ai mở miệng nói gì.
Qua một lúc lâu, Lãnh Như Tuyết mới thu lại ánh mắt, nhìn Lãnh Như Phong một cái, trầm giọng nói: “lục hoànghuynh, tại sao huynh lại làm vậy?”
Ngữ khí mang chút phẫn nộ của Lãnh Như Tuyết, hiễn nhiên là trong lòng cực kì không vui.
Lãnh Như Phong không lập tức trả lời ngay hắn, mà trầm mặc hồi lâu, mới nói: “thất hoàng đệ, nếu đệ không thích nàng ấy, hà tất giữ nàng ấy lại? Đệ gạt được phụ hoàng, nhưng không gạt được ta, đệ từ bỏ Ưu Lạc Nhạn thật sao?”
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, trong lòng khẽ giật mình, tiếp tục giận dữ nói: “lục hoànghuynh, huynh vậy là ý gì? Không lẽ huynh cũng như đại hoàng huynh, muốn quản việc nhà của thần đệ sao?”
Lãnh Như Phong sắc mặt ưu buồn, hắn ta thở dài một tiếng, nhìn Lãnh Như Tuyết chậm rãi nói: “Như Tuyết, huynh chỉ muốn đệ hiểu, nàng ấy không phải như người thường, nếu như đệ không thể đối xử tốt với nàng ấy, vậy thì, đệ đừng giữ nàng ấy lại, đệ nhốt nàng ấy trong thất vương phủ chỉ đem lại phiền phức cho đệ.”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, Lãnh Như Tuyết khẽ chấn động, bởi vì, Lãnh Như Phong tuy là thân huynh đệ của hắn, cảm tình cũng tốt hơn bao người khác. Nhưng mà bởi vì luật lệ trong cung, hắn ta rất ít khi gọi trực tiếp tên hắn.
Nhưng nay, hắn ta gọi tên hắn, đó có phải biểu thị, hắn ta biết một số việc mà hắn không biết, mà những việc này có liên quan đến Ưu Vô Song? Cho nên hắn ta lần này mới bất chấp hắn có đồng ý hay không mà đề ra điều kiện này với phụ hoàng?
Lãnh Như Tuyết là người thông minh, hắn nghĩ kĩ thì đã hiểu bên trong chắc chắn có ẩn tình.
Bởi vì, Lãnh Như Phong dù sao đi nữa cũng là thân huynh đệ cùng phụ mẫu với hắn, hai huynh đệ họ cảm tình trước giờ rất tốt, cho nên, hắn biết, Lãnh Như Phong sẽ không hại hắn.
Vả lại việc hắn ta xin phụ hoàng bắt hắn hưu phi, e là có ẩn tình.
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết nhịn không được trầm giọng hỏi: “lục hoàng huynh, huynh có phải có việc gì giấu ta?”
Lãnh Như Phong không trả lời Lãnh Như Tuyết, mà chỉ nhìn Lãnh Như Tuyết, qua một lúc lâu, mới nói: “Như Tuyết, đệ biết tại sao nàng ấy sau khi đại hôn đột nhiên thần trí thanh tỉnh lại không?”
Lãnh Như Tuyết nhíu nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu, nói: “lục hoàng huynh, huynh cũng cho là nàng ta vốn dĩ thần trí bất minh? Là sau đại hôn mới đột nhiên khỏi hẳn?”
Lãnh Như Phong nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “đệ cho rằng nàng ta trước giờ không ngốc? Thậm chí nàng ấy che giấu rất kĩ? Ngay cả phụ thân là Ưu thừa tướng cũng che giấu?”
Lãnh Như Tuyết gật gật đầu, đáp: “không sai, một người bất đi thần trí, từ nhỏ điên dại, làm sao đột nhiên trở nên bình thường được? Đó nhất định là nàng ta tự bảo vệ mình cho nên mới giả điên giả dại…..”
Lãnh Như Phong không đợi Lãnh Như Tuyết nói hết đã ngắt lời hắn, nói: “không! Như Tuyết, đệ sai rồi, nàng ta vốn dĩ điên dại, việc nàng ta đột nhiên khỏi là bởi vì nàng ta không phải người thường, mà là người định mệnh.” (PP: ô hô thời xưa cũng tin mấy vụ thiên mệnh nhể?! o=.=’)
Người định mệnh? Lãnh Như Tuyết có chút nghi hoặc nhìn Lãnh Như Phong, hắn kì thực không hiểu người định mệnh trong miệng Lãnh Như Phong có ý nghĩa gì.
Lãnh Như Phong không nhìn Lãnh Như Tuyết, mà quay đầu qua nhìn những cánh hoa phi vũ khắp trời, trầm mặc lúc lâu, mới chầm chậm đáp: “khi ấy, đệ và đại hoàng huynh đến thừa tướng phủ đề thân, đệ biết tại sao phụ hoàng lại đồng ý và đại hoàng huynh không có kiến nghị gì? Trong mắt người khác, phụ hoàng và đại hoàng huynh làm vậy để chiến thắng các thế lực trong triều, nhưng mà kì thật phụ hoàng và đại hoàng huynh không phải vì Ưu thừa tướng, mà là bởi vì, phụ hoàng và đại hoàng huynh từ miệng của cao nhân biết được nữ tử có thể giải kiếp nạn của vương triều Tây Diệm ở trong Ưu phủ, cho nên, phụ hoàng mới cho phép đệ và đại hoàng huynh đồng thời đến Ưu phủ đề thân.”
Nói tới đây, Lãnh Như Tuyết ngập ngừng, không đợi Lãnh Như Tuyết nói gì, lại nói: “nếu không, với sự anh minh của phụ hoàng, một người nữ nhi thần trí bất minh của Ưu thừa tướng, phụ hoàng làm sao không biết? Người rõ ràng biết nhưng lại không ngăn cản, đó không phải là bởi vì người đồng ý cho đệ và đại hoàng huynh cưới một người thần trí bất minh làm phi, mà là bởi vì, người không xác định được, trong Ưu phủ, người nào mới là nữ tử của định mệnh.”
Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, trầm mặc ít lâu, mới trầm giọng nói: “lục hoàng huynh, việc này, có phải liên quan đến cái truyền thuyết đó của Tây Diệm ta?”
Lãnh Như Phong khẽ gật đầu, đáp: “không sai, nhưng mà, đó không phải là truyền thuyết, mà là sự thật! Khi ấy đại hoàng huynh biết Ưu Lạc Nhạn lên nhầm kiệu hoa lại không ngăn cản là bởi vì huynh ấy cho rằng Ưu Lạc Nhạn mới là người định mệnh, vậy nên, huynh ấy mới để sai cứ sai. Nhưng mà, đại hoàng huynh đã sai lầm, trong truyền thuyết này, người nữ tử được định sẵn sau khi đại hôn sẽ có những hành động thất thường, do đó, nàng ấy sau khi đại hôn mới đột nhiên khỏi hẳn, tính cách cũng biến đổi, những việc này cho thấy rõ, kì thực nàng ta chính là người định mệnh có thể giải được kiếp nạn trăm năm của Tây Diệm.”