Mục lục
Vương Phi Của Bạo Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối diện với sự uy hiếp của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song lần đầu tiên bình tĩnh như vậy, trong lòng nàng thậm chí không có chút cảm giác hoảng sợ, nàng chỉ lạnh lùng, kinh bỉ nhìn Lãnh Như Tuyết, sau đó lạnh nhạt nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi không cần uy hiếp ta! Đừng nói là ngươi không thích bổn tiểu thư, bổn tiểu thư đối với ngươi cũng không có chút cảm giác gì? Ưu Vô Song ta chỉ muốn biết, có phải ngày mai ta bồi ngươi đi tham dự yến tiệc của nữ nhân kia, trước mặt mọi người nói ra sự thật của việc lên nhầm kiệu hoa, ngươi sẽ cho ta hưu thư, rời khỏi đây?”

Thấy dung mạo bình tĩnh lạnh nhạt của Ưu Vô Song, không biết tại sao, Lãnh Như Tuyết cảm thấy trong lòng rất khó chịu, tay siết chặt lấy Ưu Vô Song vì lời nói này mà khẽ bất động, qua một lúc lâu, mới xanh mặt, lạnh lùng nói: “lời bổn vương đã nói, đương nhiên giữ lời, nhưng mà, tốt nhất ngươi đừng giở trò trước mặt bổn vương, nếu như ngươi dám tổn hại Ưu Vô Song, bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Ưu Vô Song hất bỏ tay của Lãnh Như Tuyết, lạnh lùng cười, nói: “ngươi yên tâm, bổn tiểu thư đến khi ấy nói ra sự thật, ngươi chỉ cần đưa ta hưu thư là được, đối với nữ nhân kia của ngươi, bổn tiểu thư không thèm nhìn ả một cái! Bởi vì, ả khiến ta ghê tởm!”

Ưu Vô Song lặng lẽ nhìn Lãnh Như Tuyết, trong lòng cười lạnh, đợi khi hưu thư đến tay, nàng tuyệt đối không quay đầu lại, nhưng mà trước khi rời khỏi đây, nàng sẽ cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của Ưu Lạc Nhạn!

Nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt trên môi Ưu Vô Song, cảm giác không vui trong lòng Lãnh Như Tuyết càng mãnh liệt, mặt hắn trầm lại, bỏ mạnh Ưu Vô Song ra, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươi tốt nhất nhớ lời hứa với bổn vương!”

Ưu Vô Song hừ nhẹ một tiếng, nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi yên tâm, đến lúc đó bổn tiểu tư tuyệt đối không bám ngươi không buông, ảnh hưỡng đến ngươi và nữ nhân kia chàng chàng thiếp thiếp, nhưng mà, tới lúc đó, ngươi phải trả lại giá trang cho bổn tiểu thư! Từ nay về sau, ngươi và bổn tiểu thư không ai nợ ai!”

Trên mặt Lãnh Như Tuyết lộ ra tia cười miệt thị, chế nhạo: “quả nhiên là một nữ nhân tham tài! Bị bổn vương từ rời còn không quên lấy đi giá trang!” 

Ưu Vô Song với vẻ mặt không chịu thua, cãi lại: “ngươi đã từ bổn tiểu thư, đã mất đi tư cách có giá trang phong mãn của bổn tiểu thư! Bổn tiểu thư lấy đi đồ của mình, có gì là sai? Ngươi đường đường là thất vương gia, chắc không để mắt đến chút giá trang đó của bổn tiểu thư chứ?”

Mặt Lãnh Như Tuyết lạnh lại, lãnh lẽo nói: “như ý ngươi! Đến lúc đó, đừng cầu xin bổn vương thu hồi hưu thư!”

Nói đến đây, Lãnh Như Tuyết ngập ngừng, lại lạnh lùng nói vọng vào một góc vườn: “Ngạo Phong, chúng ta đi!”

Dứt lời, hắn nhìn cũng không nhìn Ưu Vô Song, phẩy tay áo, khuôn mặt lạnh lẽo, bước khỏi viện lạc. 

Ưu Vô Song hừ nhẹ một tiếng, nhìn theo hình bóng Lãnh Như Tuyết dần khuất đi, khóe môi cong lên nụ cười, chỉ cần qua ngày mai, nàng có thể tự do rồi, có thể rời khỏi nơi quái quỷ này, giống như cac tiền bối xuyên không trước, tạo ra một khoảng trời riêng cho mình!

Nghĩ tới ngày tháng tốt đẹp sau này, nghĩ tới việc không cần phải đối mặt với khuôn mặt vừa đen vừa thúi của Lãnh Như Tuyết, trong lòng Ưu Vô Song nhảy cẫng lên, trước mắt lá một mảng sáng!

——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ———————

thất vương phủ, trong hoa viên.

Lãnh Như Tuyết sắc mặt âm trầm, ngồi trong đình của mai lâm hoa viên, buồn bực không vui uống rượu sầu.

Ngạo Phong lẳng lặng đứng bên cạnh, âm thầm nhìn Lãnh Như Tuyết, không nói bất cứ gì. 

Lãnh Như Tuyết căm hận uống lấy ly rượu, ném mạnh ly rượu bạch ngọc xuống đất, sau đó lãnh lùng nhìn Ngạo Phong, lạnh lẽo nói: “Ngạo Phong, ngươi còn chưa nói cho bổn vương biết, hôm nay sao ngươi lại có mắt ở viện lạc của nữ nhân đó!”

Ngạo Phong khẽ sửng sốt, cúi vội đầu, nói: “hồi vương gia, Ngạo Phong vì biết hôm qua vương phi bị nhiễm phong hàn, cho nên mới đem chút thảo dược cho vương phi.”

“vậy sao?” sắc mặt Lãnh Như Tuyết cực kì khóc coi, lạnh lùng nhìn Ngạo Phong, nói: “sao bổn vương không biết, thị vệ thân cận của bổn vương không biết từ lúc nào lại quan tâm vương phi của bổn vương như vậy?”

Ngạo Phong đột nhiên quỳ xuống, nói: “là thuộc hạ nông nỗi, mong vương gia thứ tội!”

Lãnh Như Tuyết trầm mặc một lúc, mới hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: “thôi vậy! Bổn vương không lâu nữa sẽ từ nữ nhân đó, đến khi đó, ả ta không còn là vương phi, ngươi muốn làm sao tùy ngươi! Nhưng mà, trước khi bổn vương từ ả, bổn vương không hy vọng thấy ngươi xuất hiện tại viện lạc của ả! Ngạo Phong, ngươi có lẽ đã hiểu ý của bổn vương!”

Ngạo Phong cúi đầu, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn ta: “thuộc hạ đã rõ.”

Lãnh Như Tuyết tự rót ly rượu, sau đó nói với Ngạo Phong: “ngươi lui xuống trước đi, bổn vương muốn yên tĩnh!”

“vâng.” Ngạo Phong không nói gì nữa, quay người lặng lẽ rời khỏi, bóng dáng rất nhanh biến mất trong mảng mai lâm đỏ chói.

Lãnh Như Tuyết nắm chặt ly rượu, đột nhiên dùng lực, chiếc ly rượu bạch ngọc điêu khắc kia hóa thành bụi tro, rơi xuống trong cánh tay dùng lực của hắn.

Mượn cơ hội này từ Ưu Vô Song, đây căn bản là kế hoạch của hắn, bởi vì như vậy, hắn mới không phải có trách nhiệm với phụ hoàng và sự chỉ trích của lão già Ưu thừa tướng, nhưng mà, không biết tại sao, khi hắn nhìn thấy nữ nhân ấy biết hắn từ ả, trên mặt lại có bộ dạng như nhẹ nhõm, khiến hắn trong lòng phảng phất như có chiếc gai, cảm giác ấy, cực kì không thoải mái!

Nữ nhân tâm cơ thâm trầm kia rốt cuộc đang nghĩ gì? Rốt cuộc vì sao lại ả hao tổn tâm tư gả cho hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK