Thấy Lãnh Như Tuyết, trong lòng Ưu Vô Song bỗng dâng lên cơn nộ hỏa, nàng tựa như con sư tử đang tức giận, trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết, căm giận nói: “là ngươi? Tên nam nhân chết tiệt, ngươi đến đây làm gì? Cút ra ngoài ngay cho bổn tiểu thư!”
Ánh mắt Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia kinh bỉ, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, hình như ngươi quên thân phận của ngươi rồi! Đây là thất vương phủ của bổn vương, mọi thứ đều là của bổn vương, ngươi chỉ là một người vợ bị ta ruồng bỏ, ngươi có tư cách gì bảo bổn vương cút ra ngoài?”
“ngươi!” người vợ bị ngươi ruồng bỏ? Ưu Vô Song tức quá hóa cười, nàng chỉ vào Lãnh Như Tuyết, nói: “một người vợ bị ngươi ruồng bỏ sao? Lãnh Như Tuyết, ngươi cho rằng bổn tiểu thư thích ăn vạ ở nơi quái quỷ này của ngươi sao? Hưu thư (tức là giấy ly hôn thời nay) đưa đây, từ nay về sau bổn tiểu thư và ngươi, không ai nợ ai!”
Không ai nợ ai? Thâm mâu của Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn Ưu Vô Song, âm thanh lạnh lẽo: “tiện nhân, ngươi muốn bổn vương từ ngươi để ngươi có thể sà vào lòng lục hoàng huynh? Bổn vương nói cho ngươi biết, trước khi Lạc Nhạn chưa về bên bổn vương, ngươi muốn bổn vương từ ngươi, đừng nằm mơ, tuy rằng bổn vương không muốn ngươi, nhưng bổn vương lại thích từ từ hành hạ ngươi, ngươi cứ chờ mà xem!”
“ngươi! Vô sỉ!” Ưu Vô Song tức giận cực độ, cởi bỏ chiếc giầy thêu hoa, căm hận ném về phía Lãnh Như Tuyết.
Ánh mắt Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia nguy hiểm, khẽ nghiêng người, sau đó tiện tay chộp lấy chiếc giầy mà Ưu Vô Song ném qua, cười nhẹ một tiếng, nói: “nếu như vương phi của bổn vương thích đi chân không trên đất tuyết, vậy thì, bổn vương sẽ chu toàn cho ngươi!”
Nói xong, Lãnh Như Tuyết không chút nương tình ném chiếc giầy nhỏ trong tay ra ngoài viện lạc.
Kì thực, khi Ưu Vô Song kích động cởi giầy ném Lãnh Như Tuyết, trong lòng đã hối hận rồi.
Bởi vì, nàng phát hiện, nàng đi chân không trên đất thực sự rất lạnh, cái lạnh ấy khiến người ta khó chịu vô cùng!
Bây giờ, nàng mở to mắt nhìn Lãnh Như Tuyết ném giầy mình ra khỏi hậu viện, quả thật hối hận khi ấy không nên hành động như vậy!
Nhưng mà, nếu đã như vậy, nàng càng không chịu thua tên nam cuồng ngạo tự đại kia.
Nàng co cái chân ném mất giầy kia, sau đó chỉ thẳng vào Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “tên nam nhân vô sỉ hạ lưu, không có phong độ kia, trả giầy ta lại đây!”
Đối diện với bộ dạng bạo nộ của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết biểu hiện vô cùng thanh thản.
Hắn nhìn nàng, âm sắc lạnh lẽo: “đa tạ vương phi đã khen bổn vương! Nhưng ma, giầy bổn vương đã vứt, nếu vương phi muốn tìm giầy của mình thì tự đi mà tìm! Nhung mà, bởn vương nhớ là vương phi là người quật cường lắm, đối với việc mình làm không hề hối hận, không phải giờ đã hối hận rồi chứ!”
nói tới đây, Lãnh Như Tuyết lộ a nụ cười tựa ác ma, kinh miệt nhìn Ưu Vô Song, lại nói: “vương phi, bổn vương nói đúng không?”
“ngươi! Tên nam nhân chết tiệt!” Ưu Vô Song phẫn nộ rủa thầm một tiếng, sau đó quay người nhảy nhảy theo hướng vào trong nhà, chẳng qua là một chiếc giầy thôi mà? Trong nhà nàng còn có, tiếc chi chứ!
Sau đó, câu nói của Lãnh Như Tuyết lại khiến Ưu Vô Song dừng lại hành động của mình: “Ngạo Phong, đem toàn bộ giầy trong nhà của vương phi vứt hết! Vương phi đã thích đi chân không, đã vậy bổn vương sẽ chu toàn cho ả!”
Ngạo Phong có chút đồng cảm nhìn Ưu Vô Song, sau đó không nói không rằng, thật sự đi vào trong nhà.
Ưu Vô Song vốn dĩ tính khí đang không tốt, nay cơn giận bốc lên tận đầu, trong cơn giận dữ nàng bất kể cơn lạnh, bước nhanh đến trước mặt Lãnh Như Tuyết, chỉ vào hắn, tức giận chất vấn: “tên nam nhân bỉ ổi kia, ngươi dựa vào gì mà vứt bỏ đồ của bổn tiểu thư?”
Ánh mắt Lãnh Như Tuyết lướt qua tia cười lạnh, sau đó đột nhiên đưa ta ra, siết chặt lấy tay Ưu Vô Song, lạnh lùng nói: “nữ nhân, ngươi đừng dùng ngón tay ngươi chỉ vào bổn vương! Nếu không, bổn vương không ngại hủy nó đi đâu! Còn nữa, ngươi hình như quên một việc, bổn vương có nói qua, ở đây là thất vương phủ, tất cả mọi thứ trong phủ đều là của bổn vương,bao gồm cả ngươi!”
Dứt lời, tay mà Lãnh Như Tuyết đang siết lấy tay Ưu Vô Song khẽ dùng lực.
Một cơn đau xuyên tim từ cổ tay truyền lại, Ưu Vô Song đau đến mức suýt nữa thất thanh hét lên, dung mạo tuyệt mĩ của nàng vì đau mà khẽ nhăn lại, vô thức vùng vẫy: “bỏ ta ra!”
Nhưng Lãnh Như Tuyết không thèm quan tâm đến sự vùng vẫy của Ưu Vô Song, hắn đưa tay còn lại ra, ôm chặt nàng vào lòng hắn, cúi người sát tai nàng, với tư thế hết sức thân mật nói: “Ưu Vô Song, ngươi bây giờ biết sai chưa? Bổn vương đã từng nói qua, ngươi đừng có thử thách tính nhẫn nại của bổn vương!”
Hơi thở âm ấm nhẹ nhàng phả vào tai Ưu Vô Song, khiến toàn thân nàng khẽ run lên, khuôn mặt bất giác đỏ lên.
Nàng thậm chí nghe được tiếng nhảy kịch liệt của con tim! Trong lòng Ưu Vô Song hổ thẹn vô cùng, nàng sao lại có cảm giác ngại ngùng với tên nam nhân cuồng ngạo tự cao kia? Sao hắn tiếp cận nàng, cơ thể nàng lại run rẩy? Nàng không muốn, nàng không muốn có cảm giác như vậy, nàng ghét cảm giác này!
Trong cơn thẹn nộ (vừa xấu hổ vừa tức giận), Ưu Vô Song ra sức vùng vẫy, hét: “bỏ ta ra! tên sắc lang, ngươi mau bỏ ta ra!”