Còn Lãnh Như Tuyết đang sắc mặt đen thui kia, trừng mắt xem lời nói của hắn ta là gió thổi bên tai, nhìn chằm chằm Ưu Vô Song ôm chặt lấy Lãnh Như Băng, lần nữa tức giận quát: “Ưu Vô Song! Ngươi đang giở thủ đoạn gì vậy? Còn không mau buông tay?”
Ưu Vô Song bị dọa giật mình, nàng vô thức buông lỏng tay, đang muốn nhảy từ người Lãnh Như Băng xuống, nhưng khi chân nàng mới chạm đất, lại truyền lại một trận sủa inh ỏi.
Dọa đến mức nàng nhanh chóng co cái chân vừa mới chạm đất lại, đôi mắt nhắm chặt, lớn tiếng nói: “ta không cố ý, các ngươi mau đuổi con chó đáng chết kia đi mau!”
Những lời này của Ưu Vô Song không phải giả, nàng từ nhỏ thông minh hơn người, cái gì cũng không sợ, chỉ vì lúc nhỏ, bị một con chó hoang cắn phãi, tục ngữ nói, một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây giếng (dây kéo để quay gầu múc nước lên) cho nên nàng trời không sợ đất không sợ, lại sợ chó!
Thấy bộ dạng sợ hãi của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết kì thực rất muốn cười nhưng mà thấy nàng ôm chặt Lãnh Như Băng thì lại cười không nổi!
Đây là gì chứ? Vương phi của mình, ngay trước mặt mình lại không biết liêm sỉ ôm người đại ca cùng cha khác mẹ của mình, việc này là gì chứ?
Nhưng mà giờ đây trước mặt huynh đệ, hắn không thể chỉ trích Ưu Vô Song không biết liêm sỉ, không giữ phụ đạo chỉ có thể nhịn cơn giận, huýt sáo một tiếng với con chó kia.
Con chó ấy nghe thấy tiếng huýt sáo của Lãnh Như Tuyết, không cam tâm nhìn Ưu Vô Song, sau đó quay đầu lắc lắc đuôi rời đi.
Đợi khi con chó kia rời khỏi, Ưu Vô Song mới thở một hơi nhẹ nhõng, nàng thông thả nhảy từ người Lãnh Như Băng xuống, sau đó ngại ngùng nhìn ba người nam nhân nói: “thật ngại quá, làm phiền rồi!”
Dứt lời, Ưu Vô Song nhanh chóng quay người, định rời khỏi, tuy nhiên nàng còn chưa đi được mấy bước, sau lưng đã truyền đến tiếng của Lãnh Như Tuyết: “đứng lại!”
Lòng Ưu Vô Song trầm xuống, nàng biết mà, tên nam nhân chết tiệt kia không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy!
Do đó, Ưu Vô Song chỉ còn cách quay người lại, nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “vương gia có căn dặn gì?”
Lãnh Như Tuyết thấy bộ dạng không chút để tâm của Ưu Vô Song, trong lòng cảng phẫn nộ, nữ nhân đáng chết này, ả vừa rồi trước mặt hắn, có hành động không biết liêm sỉ như vậy với đại hoànghuynh, không lẽ ả không cảm thấy có nửa chút hổ thẹn? Còn dám tựa như không có việc gì xảy ra mà nhìn hắn?
Hắn tức giận nhìn Ưu Vô Song, giọng nói tràn đầy tức giận: “ai cho phép ngươi xuất hiện ở đây?”
Ưu Vô Song có chút không còn gì để nói nhìn Lãnh Như Tuyết, nam nhân này có bệnh sao? Người có mắt cũng đều thấy, nàng căn bản không tự nguyện xuất hiện ở đây, nàng chỉ bị con chó kia đuổi theo mà chạy tới đây, vả lại, nàng không cố ý làm phiền họ, tất cả mọi việc đều là trùng hợp!
Thái độ của Lãnh Như Tuyết khiến Ưu Vô Song không vui, nhưng trước khi lấy được hưu thư, nàng không chút nguyện ý cùng hắn lôi thôi gì, bởi vì, nàng biết, bây giờ nàng còn trong tay tên nam nhân này, nếu như chọc giận hắn, nàng nhất định không yên thân mà ra đi.
Cho nên, Ưu Vô Song ngoan ngoãn cúi đầu, đáp: “vâng, vương gia đã không thích ta xuất hiện ở đây, vậy thì ta lập tức đi ngay.”
Dứt lời, Ưu Vô Song quay đầu đi, nhưng lại không ngờ rằng, đường đi sớm đã bị người chặn lại, cái quay đầu này, đụng ngay và o người của người đó, ngươi đó không phải là ai khác chính là người nam nhân xa lạ vừa rồi bị nàng xem như cái cây để thoát nạn.
Nhìn ánh mắt chứa nụ cười tựa ẩn tựa hiện của vị nam nhân kia, Ưu Vô Song bất giác có chút tức giận quát: “tránh ra!”
Đối diện với thái độ ác liệt của Ưu Vô Song, Lãnh Như Băng chỉ cười lạnh nhạt, hắn vốn không nhìn Ưu Vô Song, mà quay đầu nhìn người đang đen mặt Lãnh Như Tuyết nói: “thất hoàng đệ, trong phủ đệ từ khi nào có một a hoàn thú vị như vậy? Sao? Không giới thiệu chút sao?”
Kì thực, khi Ưu Vô Song sà vào lòng hắn ta, hắn ta đã nhận ra, người nữ nhân tự sà vào lòng mình là người nữ nhân hôn mê ôm lấy hắn đêm đó, tuy nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa là quan hệ của nàng và Lãnh Như Tuyết không hề bình thường, bởi vì, thái độ của nàng đối với Lãnh Như Tuyết, không giống như một a hoàn đối với chủ tử.
Và Lãnh Như Băng nào có biết, người trước mặt không những là người nữ tử ôm lấy hắn đêm đó, vả lại còn lại thất vương phi trong miện mọi người.
Tuy rằng từ miệng của Ly Hồn biết được, lục hoàng tử trốn tại thất vương phủ, ngoại trừ trốn tránh phụ hoàng ép hôn ra, còn vì tìm một a hoàn, và a hoàn ấy chính là thất vương phi giả điên giả dại.
Cho nên, hắn ta tuy biết Lãnh Như Phong muốn tìm người tên là Ưu Vô Song, nhưng hắn không biết rằng, người mà hắn đang tìm cũng chính là Ưu Vô Song.
Lãnh Như Tuyết tức đến xanh cả mặt, tuy hắn rất muốn phủ nhận thân phận vương phi của Ưu Vô Song, nhưng mà trước mặt Lãnh Như Băng hắn không thể phủ nhận, vì đến ngày mai, Lãnh Như Băng sớm muộn rồi cũng sẽ biết.
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết trừng mắt nhìn Ưu Vô Song, lạnh lùng nói: “ả ta là vương phi của bổn vương!”
Vương phi? Nghe thấy lời nói của lnnt, trong lòng Lãnh Như Băng trầm xuống, hắn làm sao cũng không ngờ rằng, a hoàn khiến hắn chú ý đến chính là thất vương phi điên điên khùng khùng trong miệng mọi người, và cũng là người suýt chút nữa trở thành thái tử phi của hắn ta--- Ưu Vô Song!