Rất nhanh, việc của họ đã truyền đến tai phụ hoàng, phụ hoàng long nhan đại nộ, từ trước đến nay luôn yêu thương hắn hết mực, lần đầu tiên đánh hắn một bạt tay.
Tuy phụ hoàng cực kì tức giận, nhưng hắn vẫn kiên quyết đề ra ý kiến, muốn cưới ‘nàng’ làm phi.
Tuy nhiên, không ngoài ý muống, phụ hoàng tuyệt tình cự tuyệt hắn, thậm chí ngay cả yêu cầu nạp ‘nàng’ làm thiếp của hắn cũng cự tuyệt.
Bị phụ hoàng biết được quan hệ của họ, ‘nàng’ hiển nhiên rất hoang mang, hắn còn nhớ rõ, đêm ấy, ‘nàng’ nằm trong lòng hắn, yếu đuối khóc nức nở, nói với hắn tình yêu của ‘nàng’ đối với hắn.
Hắn an ủi nàng, nhưng, hắn khi ấy mới chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, hắn không có bất kì sức mạnh để chống lại người phụ thân thiên tử của hắn, điều hắn có thể làm chỉ có hạ quyết tâm, đưa nàng rời khỏi chốn hoàng cung cho họ gấm y mĩ vị này.
Nhưng, ngoài ý muốn của hắn là, ‘nàng’ kiên quyết không nguyện ý cùng hắn rời cung, ‘nàng’ nằm trong lòng hắn khóc, nhưng lại không tình nguyện cùng hắn rời khỏi hoàng cung.
Thấy ‘nàng’ như vậy, hắn chỉ có cách đáp ứng ‘nàng’, tiếp tục ở lại trong cung, sau đó từ từ nghĩ cách thuyết phục phụ hoàng.
Nhưng hắn nghĩ quá đơn giản, hắn làm sao cũng không ngờ, qua đó không lâu, phụ hoàng cư nhiên hạ một đạo thánh chỉ, hôn phối cho ‘nàng’ và con trai của lễ bộ thượng thư làm thê tử.
Hắn không có năng lực kháng chỉ, cho nên trước đêm ‘nàng’ thành thân, hắn đã lén đi gặp ‘nàng’, muốn đưa nàng cùng rời khỏi hoàng cung, thoát khỏi tất cả nơi đây, sống cuộc sống bình dị.
Hắn cho rằng ‘nàng’ sẽ cùng hắn đi, nhưng, ‘nàng’ đến cùng vẫn khóc nói với hắn, ‘nàng’ không muốn chịu khổ, sau khi phụ thân ‘nàng’ mất, đã chịu quá đủ những ngày tháng không nơi nương tựa, ‘nàng’ không muốn trải qua những ngày tháng ấy nữa.
Trong sự lựa chọn gả cho người khác và hắn, nàng cuối cùng vẫn chọn gả cho con trai của lễ bộ thượng thư.
Ngày ‘nàng’ thành thân, hắn tận mắt nhìn thấy ‘nàng’ mặc đại hồng giá y, từng bước từng bước đi đến vòng tay của người khác.
Còn hắn, chỉ có thế đứng trong góc, cắn chặt môi, mắt tiễn ‘nàng’ đi xa.
Đêm hôm đó, hắn một mình trong thư phòng nơi từng cùng nàng ở, uống rượu say, không ngừng gọi tên ‘nàng’. Trong giây phút đó, tim hắn đau như cắt.
Từ đó về sau, hắn phảng phất như thay đổi thành một người khác hẳn, bắt đầu nhiệt tình việc chính sự và quyền lực, hắn cố tình lay động người thừa tướng Ưu Thành Minh, và lại vô tình quen biết được Ưu Lạc Nhạn nuôi dưỡng trong thâm khuê.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ưu Lạc Nhạn, hắn cơ hồ sửng sờ, bởi vì, ả và ‘nàng’ có vài phần giống nhau, trong phút chốc, hắn cơ hồ tưởng rằng ‘nàng’ trở về bên hắn.
Dù rằng hắn biết, Ưu Lạc Nhạn không phải là ‘nàng’, nhưng hắn vẫn không nhịn được xem Ưu Lạc Nhạn là ‘nàng’.
Hắn bắt đầu cố tình tiếp cận Ưu Lạc Nhạn, chỉ vì an ủi trái tim từng bị ‘nàng’ tổn thương.
Khi hắn tươi cười cùng Ưu Lạc Nhạn xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã quên ‘nàng’, đã yêu Ưu Lạc Nhạn, nhưng mà, chỉ có hắn mới biết, mỗi khi hắn nhìn thấy Ưu Lạc Nhạn, vô thức xem Ưu Lạc Nhạn là ‘nàng’.
Bởi vì quyền lực, hắn cùng đại hoàng huynh bất hòa, trong lòng hắn biết đại hoàng huynh muốn lôi kéo Ưu Thành Minh, muốn cùng thừa tướng phủ kết thân, cho nên, hắn nhanh hơn hắn ta một bước, đề thân với Ưu Thành Minh, hắn biết Ưu Thành Minh có một nữ nhi ngốc nghếch, hắn đợi xem, đại hoàng huynh cưới một nữ nhân ngốc nghếch làm phi.
Nhưng, hắn không ngờ, trong ngày đại hôn của hắn và Ưu Lạc Nhạn, Ưu Lạc Nhạn lại lên kiệu hoa của đại hoàng huynh, còn hắn, lại cưới người nữ nhân ngốc nghếch.
Trong lòng hắn luôn xem Ưu Lạc Nhạn là ‘nàng’, hắn không thể chấp nhận việc ‘nàng’ rời khỏi hắn lần nữa, cho nên, trong lúc phẫn nộ và thất vọng, hắn đã dùng hình với người nữ nhân ngốc nghếch, sau đó đuổi đến hậu viện, đánh vào lãnh cung.
Vì hắn xem Ưu Lạc Nhạn là ‘nàng’, cho nên hắn điên cuồng, bất chấp sự thật Ưu Lạc Nhạn đã trở thành vương phi của đại hoàng huynh, ngoan cố đoạt Ưu Lạc Nhạn từ tay đại hoàng huynh trở về.
Bởi vì hắn không thể chịu đựng, ‘nàng’ một lần nữa trở thành nữ nhân của người khác.
Tuy nhiên, chính trong lúc hắn thực hiện kế hoạch, hắn lại vô tình phát hiện vương phi của hắn không ngốc, không những không ngốc, mà còn rất thông minh, thậm chí còn có dung mạo nghiêng thành.
Quen với nàng, hắn phát hiện, trên người nàng có một thứ thu hút hắn, khiến hắn luôn bất giác muốn được gần nàng.
Nhưng hắn không muốn thay đổi kế hoạch, bởi vì hắn cần đoạt ‘nàng’ trở về.
Nhưng hắn lại xem thường sự ảnh hưởng của nàng đối với hắn, khi ở phủ thái tử, tiếp cận cố ý của nàng, và ánh mắt của đại hoàng huynh và lục hoàng huynh nhìn nàng, khiến hắn cơ hồ nghĩ cũng không nghĩ, phút chốc thay đổi chủ ý, vì trong giây phút đó, hắn vô thức không muốn nàng rời xa hắn.
Tuy nhiên, sự việc tiếp đó xảy ra, lại khiến hắn hối hận vô cùng, hắn đã tổn thương nàng, khi nàng toàn thân đầy máu, được đại hoàng huynh ôm trong lòng, hắn mới biết hắn sai bao nhiêu.
Vì tất cả mọi việc đều là mưu kế của Ưu Lạc Nhạn, lên nhầm kiệu hoa không phải là lỗi của nàng, nhưng hắn lại đổ hết tất cả mọi sai lầm lên đầu nàng.
Trong giây phút ấy, lòng hắn, đã dần dần thay đổi, sự tổn thương do âm ảnh của ‘nàng’ gây ra, cũng vì nàng mà khiến hắn dần quên đi.
Tuy nhiên, chính trong lúc hắn nhận thấy mình yêu nàng sâu đậm thì ‘nàng’ lại xuất hiện, một lần nữa gợi dậy chuyện xưa hắn cố tình quên đi kia.