Nhìn thấy ánh mắt hàn ý của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song không nhịn được rùng mình, trong lòng nàng rất sợ hãi, không biết tên nam nhân biến thái này sẽ làm sao chỉnh nàng, nhưng nàng vẫn cố ra vẻ khiên cường ngẩn cao đầy, dùng âm thanh khẽ run run nói: “Ngươi…ngươi định làm gì? Ta… ta nói cho ngươi biết, giết người là phạm pháp đấy!”
thấy ánh mắt sáng trong của Ưu Vô Song thoáng qua tia hoảng loạn, khóe miệng Lãnh Như Tuyết câu lên nụ cười lạnh lẽo, nói: “ngươi yên tâm, bổn vương bây giờ không giết ngươi, bởi vì bổn vương muốn hành hạ ngươi! Ngươi nghe đây, từ hôm nay trở đi, ngươi là a hoàn thân cận của bổn vương, bổn vương sẽ từng cọng từng cọng nhổ hết gai trên người ngươi!”
“ta không muốn!” Ưu Vô Song nghĩ cũng không nghĩ, hất bỏ tay Lãnh Như Tuyết, quay đầu lập tức cự tuyệt.
“không muốn?”sắc mặt Lãnh Như Tuyết âm trầm, hắn dột ngột đưa tay ra, siết chặt lấy cổ Ưu Vô Song, lạnh lùng nói: “việc này không do ngươi quyết d9innh5! Nếu ngươi đã vào thất vương phủ của bổn vương, ngươi phải ngoan ngoãn làm theo nhưng gì bổn vương nói, nếu không, bổn vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết mạnh bạo đẩy Ưu Vô Song ngã xuo61g đất, lạnh lùng nói với Ngạo Phong nhịn cười đứng cạnh bên: “lôi ả ta đến Vô Trần diện, giao cho Lí ma ma, từ hôm nay bắt đầu, ả là nô tì thân cận của bổn vương!”
Nói xong, Lãnh Như Tuyết không thèm quna tâm đến kháng nghị của Ưu Vô Song, mặt đen xầm, quay người bước ra khuôn viên.
Còn Ngạo Phong có chút ngại nhìn Ưu Vô Song nằm vạ dưới đất, sau đó lễ độ nói với nàng: “vương phi, xin mời!”
Ưu Vô Song tức giận nhìn theo hình bóng của Lãnh Như Tuyết, đến khi hình bóng hắn biến mất tại cửa ngoài khuôn viên, nàng mới thu lại ánh nhìn, căm giận liếc Ngạo Phong, phẫn nộ nói: “ta nói không đi là không đi.”
Dứt lời, Ưu Vô Song ôm lấy khúc cây mai bị Lãnh Như Tuyết một chưởng đánh gãy, nằm vạ không thèm dậy.
Ngạo Phong nhịn sự buồn cười trong lòng, ra vẻ bình thường nói: “nếu vương pi không theo thuộc hạ đi, vậy thuộc hạ chỉ còn cách đắc tội rồi!”
Dứt lời, Ngạo Phong không đợi Ưu Vô Song nói gì, đột nhiên dang tay, nắm lấy áo Ưu Vô Song, kéo nàng từ dưới đất dậy, sau đó lớn bước bước ra khỏi khuôn viên.
Ưu Vô Song bị nắm áo đến đỏ cả mặt, lơ lửng giữa không trung cố gắng vùng vẫy” “biến thái chết tiệt, mau thả ta xuống! Ta không tha cho ngươi đâu!”
Trên đường về Vô Trần điện, Ưu Vô Song tức giận la hét ầm ĩ cả thất vương phủ.
Ngạo Phong nhíu nhíu mày, đột nhiên rat ay như gió, trên người Ưu Vô Song điểm ở nơi nào đó, sau đó, cả thất vương phủ lại hồi phục sự thanh tịnh.