Nhưng nay, khi hắn chính miện nói muốn thôi nàng, nàng lại không chút thương tâm, mà còn như rất vuo mừng, không lẽ, hắn thôi nàng khiến nàng vui đến thế?
Nếu đã như vậy, tại sao nàng phải hao tổn tâm cơ nhất quyết phải gả cho hắn? Thậm chí, bất chấp tất cả bày mưu để Lạc Nhạn lên nhầm kiệu hoa của đại hoàng huynh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lãnh Như Tuyết càng phiền muộn, không phải hắn rất ghét ả điên ấy sao? Bây giờ hà tất vì ả mà hao tâm tổn trí? Bất kể ả có âm mưu gì, chỉ cần từ ả, không phải mọi việc sẽ ổn?
Nhưng mà, tại sao nghĩ tới việc ả điên ấy bị từ khỏi thất vương phủ, trong lòng hắn phảng phất như có thứ gì đó thắt lại, cực kì khó chịu.
Nghĩ thế, Lãnh Như Tuyết bất giác cầm lấy hũ rượu trên chiếc bàn bằng đá, uống nhanh một ngụm.
Đúng lúc đó, một âm thanh truyền lại: “thất hoàng đệ, sao một mình ở đây uống rượu sầu vậy? Đệ uống rượu trước giờ không phải đều thích có mĩ nhân bên cạnh sao?”
Lãnh Như Tuyết không thèm nhìn người đang đến, vẫn tiếp tục uống rượu, đặt mạnh hũ rượu xuống bàn đá, lạnh lùng nói: ‘lục hoàng huynh, ngươi nên về lục vương phủ rồi!”
Người đến chính là vương triều Tây Diệm lục hoàng tử Lãnh Như Phong, đối diện với thái độ lạnh lùng đuổi khách của Lãnh Như Tuyết, Lãnh Như Phong không chút để tâm, hắn chỉ tự mình ngồi xuống bên cạnh Lãnh Như Tuyết, sau đó tự rót rượu, nhấp một ngụm, mới tiêu diêu nói: “thất hoàngđệ hà tất như vậy? Dù sao, chúng ta cũng là huynh đệ cùng một mẫu thân, không lẽ, huynh sẽ ăn vạ ớ thất vương phủ của đệ không đi sao?”
Lãnh Như Tuyết quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lãnh Như Phong, cười nhạo nói: “thần đệ thật sự sợ lục hoàng huynh không đi! Lục hoàng huynh, huynh đừng nói thần đệ không nói trước với huynh, hôm qua phụ hoàng đã biết lục hoàng huynh ở trong phủ của thần đệ, e rằng, không cần đến mai, phụ hoàng tự nhiên sẽ đến đây!”
“cái gì?” nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, Lãnh Như Phong không còn ngồi yên được nữa, nhanh chóng nhảy mạnh lên, phẫn nộ nhìn Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “thất hoàng đệ, đệ bàn đứng ta?”
Lãnh Như Tuyết hừ nhẹ một tiếng, lạnh lẽo nói::bổn vương không làm việc vô vị như vậy! Ngươi đừng quên, ngươi đến chỗ của bổn vương, đại hoàng huynh cũng biết! Cho dù đại hoàng huynh không nói, tất cả mọi việc sao mà thoát khỏi tầm mắt của phụ hoàng!”
Lãnh Như Phong thần sắc thảm bại ngồi xuống lại ghế, giơ cao ly rượu trong tay, uống ngụm rượu, mếu máo: “đến bao giờ phụ hoàng mới tha cho ta đây?”
Lãnh Như Tuyết cười kinh nhạo, đáp: “lục hoàng huynh, thần đệ nghe nói, công chúa Tử Việt quốc kia tài mạo song toàn, nếu như thần đệ có được một giai nhân như vậy, thật là cầu còn không được, lục hoàng huynh hà tất từ chối ý tốt của phụ hoàng?”
Lãnh Như Phong không chút vui vẻ nhìn Lãnh Như Tuyết, hừ lạnh một tiếng: “người bị phụ hoàng ép hôn đâu phải là thất hoàng đệ, đệ đương nhiên nói dễ nghe như vậy! Nếu như thất hoàng đệ thích vị công chúa Tử Việt quốc kia, vậy thì huynh đây sẽ bẩm báo phụ hoàng, nhường nàng ta cho đệ!”
Lãnh Như Tuyết trầm mặt lại, lạnh lùng nói: “ý tốt của lục hoàng huynh, thần đệ sợ là không có phúc khí! Lục hoàng huynh đừng quên, thần đệ đã cưới chính phi!”
Lãnh Như Phong không thèm quan tâm Lãnh Như Tuyết, ngữ điệu nhạo cười nói: “e là vị chính phi kia, cũng la thất hoàng đệ không cam tâm mà cưới?”
Bộp! Lời của Lãnh Như Phong mới dứt, Lãnh Như Tuyết vỗ mạnh chiếc bàn đá, đứng phắt dậy, tức giận nói: “lục hoàng huynh, ngươi đang cười nhạo bổn vương?”
Lãnh Như Phong chỉ khẽ cười mỉm, đáp: “thất hoàng đệ sao lại tức giận thế? Việc này, nếu như là huynh, huynh nhất định không cam tâm, Ưu Lạc Nhạn mĩ mạo vô song, tuyệt sắc giai nhân, ai lại cam tâm hai tay nhường cho người khác? Nhưng mà, huynh đây thật sự hiếu kì, với tính cách của thất hoàng đệ, biết mình cưới nhầm người, sao không từ nàng ta?”
Sắc mặt Lãnh Như Tuyết âm tr62m, trán nổi gân xanh, nội tâm cực kì phẫn nộ, hắn nhìn Lãnh Như Phong, qua một lúc lâu, mới lạnh lùng nói: “việc của thần đệ, không cần phiền lục hoàng huynh lao tâm, lục hoàng huynh hãy tự lo việc của mình đi!”
Lãnh Như Phong cười nhẹ một tiếng, nói: “việc của thất hoàng đệ, thật sự không cần huynh lao tâm, hôm nay huynh đến đây, chỉ là muốn lấy lại món lễ vật từ thất hoàng đệ thôi!”
Lãnh Như Tuyết khẽ nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi: “lễ vật gì?”
Lãnh Như Phong thần sắc bất biến, lạnh nhạt nói: “thất hoàng đệ thật là hay quên, việc đánh cược tặng huynh một mĩ nhân là lễ vật? Nhưng mà, lần này thất hoàng đệ thật là rộng lượng, đối với món quà đó, huynh rất vừa ý!”
Nghe thấy lời nói của Lãnh Như Phong, Lãnh Như Tuyết khẽ chấn động, bởi vì việc của Ưu Vô Song, hắn quên béng mất việc săn bắn và thua Lãnh Như Phong, hắn vốn không tặng Lãnh Như Phong mĩ nhân gì, nhưng mà nghe khẩu khí của Lãnh Như Phong, hình như đã gặp người hắn tặng, đây rốt cuộc là việc gì?”
Không lẽ…… nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết bất giác nghĩ lại đêm hôm trước, trên người Ưu Vô Song khoác áo bào của Lãnh Như Phong, sắc mặt lập tức đen lại, lạnh lùng nói: “lục hoàng huynh có ý gì? Thần đệ hình như không nhớ có tặng mĩ nhân gì cho lục hoàng huynh!”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, Lãnh Như Tuyết bất giác sửng sốt, Lãnh Như Tuyết không đưa người đến, vậy thì, a đầu hung dữ kia là ai? Lẽ nào nàng ta chỉ là một a hoàn bình thường của thất vương phủ?