Mục lục
Vương Phi Của Bạo Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất vương phủ.

Trong thư phòng.

“Như Tuyết, hôm nay đệ đã gặp nàng ấy?” Lãnh Như Phong từ bên ngoài đi vào, nhìn Lãnh Như Tuyết xoay lưng lại với hắn mà hỏi.

Lãnh Như Tuyết không nói gì, đôi mâu đen thâm trầm của hắn lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài, không động đậy.

“Như Tuyết!” Lãnh Như Phong thấy Lãnh Như Tuyết trầm mặc, bất giác không nhẫn nại hỏi lần nữa: “đệ có phải đã gặp nàng ấy? Nàng ấy có khỏe không?”

Lãnh Như Tuyết từ từ quay người lại, mâu đen thâm trầm chứa đầy đau khổ, lạnh nhạt nói: “nàng ấy thành thân rồi, nàng ấy…….”

Lời tiếp sau đó Lãnh Như Tuyết phát hiện mình không nói ra nổi, cả trái tim như bị người khác moi sống ra, cảm giác đau đớn ấy, khiến hắn không cách nào chấp nhận đó là sự thật.

“thành thân?” trong lòng Lãnh Như Phong khẽ nhói đau, nhưng mà hắn ta rất nhanh đã kiên định lại, nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “chính miệng nàng ấy nói với đệ sao? Nàng ấy nói với đệ, nàng ấy thành thân rồi?”

Lãnh Như Tuyết hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, nhìn Lãnh Như Phong từ từ nói: “bây giờ nàng ấy ở cùng với Tiêu Tịch, chính tai đệ nghe thấy nàng ấy gọi Tiêu Tịch là phu quân, còn Tiêu Tịch cũng không phủ nhận, ngay cả hài tử………”

Nói tới đây, Lãnh Như Tuyết đột nhiên ngừng lại, ánh mắt chứa đầy đau khổ.

“hài tử?” Lãnh Như Phong khẽ sửng sốt, nói: “nàng ấy đã có hài tử?”

Lãnh Như Tuyết đột nhiên cười khổ cay: “là hài tử của đệ, bây giờ đã hơn bốn tuổi rồi và gọi Tiêu Tịch là cha.”

Lãnh Như Phong sững người, hắn ta không ngờ, khi Ưu Vô Song rời khỏi kinh thành, đã mang thai cốt nhục của Lãnh Như Tuyết, nhưng sao khi ấy nàng lại không nói?

Có lẽ nhìn ra nghi hoặc của Lãnh Như Phong, Lãnh Như Tuyết từ từ lấy trong tay áo ra một đơn thuốc, cay đắng nói: “khi ấy sau khi nàng ấy rời khỏi, đệ phát hiện ra đơn thuốc này trong tẩm thất nàng ấy, đây là đơn thuốc an thai, cho nên, ta mới biết được thì ra…thì ra nàng ấy đã mang thái hài tử của đệ.”

Lãnh Như Phong không ngờ sự việc lại trở nên không thể cứu chữa như vậy, trong năm năm nay, hắn ta và Lãnh Như Tuyết cứ cho rằng nàng đã không còn trên thế gian này, và trong năm năm này, hắn ta cũng rất rõ tình cảm của Lãnh Như Tuyết đối với nàng sâu nặng thế nào, vốn dĩ tưởng rằng mất đi nàng, Lãnh Như Tuyết sẽ sống cô độc cả đời, nhưng không ngờ, sau năm năm, nàng lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa đã thành thân.

Nghĩ tới đây, Lãnh Như Phong bất giác khẽ thở dài, nói: “vậy đệ chuẩn bị làm gì? Cứ như vậy mà bỏ cuộc sao? Cho dù Vô Song có thành thân cùng người khác hay không, phụ hoàng mà biết được sự tồn tại của đứa bé, người cũng sẽ không để hoàng tôn của mình lưu lạc bên ngoài đâu.”

Lãnh Như Tuyết trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “năm năm trước, đệ đã không thể khiến bản thân mình bỏ cuộc, nay đệ lại càng không! Hơn nữa, nàng đã hạ sinh hài tử của đệ!”

Lãnh Như Phong nhìn sự kiên định thoáng qua trong mắt Lãnh Như Tuyết, không nhịn được hỏi: “đệ định làm thế nào?”

Khóe môi Lãnh Như Tuyết cong lên nụ cười kiên định, quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “đệ biết đệ không có tư cách xin nàng tha thứ cho đệ, nhưng lần này, đệ tuyệt đối không buông tay, dù cho nàng ấy có hận đệ, đệ cũng đưa nàng ấy trở về bên cạnh mình!”

Lãnh Như Phong trầm mặc không nói gì, qua một lúc sau, đột nhiên nói: “Như Tuyết, gần đây sức khỏe phụ hoàn không tốt, bên đại hoàng huynh đã bắt đầu có dã tâm, đệ nên biết, nếu như đại hoàng huynh lên ngôi, người đầu tiên đại hoàng huynh đối phó sẽ là đệ!”

Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngừng lại, rồi tiếp: “lần này, phụ hoàng đột nhiên tiệu đệ từ biên cương về, trong lòng có lẽ sớm đã có ý muốn truyền hoàng vị cho đệ, còn đại hoàng huynh nhất định đã đoán được ý của phụ hoàng, nay trong tay đệ nắm giữ một nửa binh lực của Tây Diệm, còn đại hoàng huynh lại nắm giữ một nửa, hơn nữa hắn ta là thái tử, tình hình e là không có lợi đối với đệ.”

Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, Lãnh Như Tuyết chỉ lạnh nhạt cười, nói: “huynh biết đệ vốn không để tâm mà.”

Lãnh Như Phong nhíu mày, nói: “ta biết đệ vốn không để tâm, nhưng mà đệ nghĩ như vậy, đại hoàng huynh lại không nghĩ như thế, hơn nữa, đại hoàng huynh đối với Vô Song vẫn còn muốn có được. Trong lòng đệ biết rõ, nếu như đại hoàng huynh biết được Vô Song vẫn còn sống, hơn nữa lại ở trong kinh thành, đệ cho rằng đại hoàng huynh sẽ dễ dàng buông tay? Nếu như đại hoàng huynh đăng lên đế vị, đệ lấy gì bảo vệ Vô Song? E là đến lúc đó, đệ ngay cả thân mình còn khó bảo giữ nữa!”

Lãnh Như Tuyết trầm mặc, hắn biết những lời Lãnh Như Phong nói là sự thật, với dã tâm của Lãnh Như Băng, và truyền thuyết trăm năm trước, bất kể trong lòng hắn ta có yêu Ưu Vô Song hay không, chỉ cần hắn ta biết Ưu Vô Song vẫn còn sống, hắn ta sẽ không dễ dàng buông tay!

Đến lúc đó, hắn sao có thể mở to mắt nhìn nàng một lần nữa rời khỏi hắn? Không thể được! Hắn tuyệt đối không thể để nàng một lần nữa rời khỏi hắn! Năm năm rồi, trong năm năm nay, hắn cứ như cái xác không hồn, không có suy nghĩ, cái mà có chỉ là tê dại và giết chóc!

Những ngày tháng như vầy, hắn không muốn nếm trải thêm lần nữa, một lần đã khiến hắn đau đớn không muốn sống, hắn tuyệt đối không thể tiếp tục chịu được những ngày tháng không có nàng ở bên cạnh!

Hắn kì thực không hề thích trở thành nhất quốc chi quân, nhưng mà, hắn cũng biết, lời Lãnh Như Phong nói là thật, hắn và Lãnh Như Băng trước nay luôn bất hòa, và Lãnh Như Băng đối với nàng luôn có ý muốn chiếm làm của mình, nếu như bị hắn ta biết được lúc này nàng đang ở kinh thành, e là hắn ta rất nhanh sẽ ra tay với nàng!

Hắn và Lãnh Như Băng xưa nay bất hòa, nếu như Lãnh Như Băng đăng lên đế vị, người đầu tiên đối phó, cũng nhất định là hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK