Nửa vầng trăng sáng, treo giữa không trung, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Trên đường núi hoang vắng, một con ngựa đen, nhanh như chớp thoáng qua đường núi.
Và người trên lưng ngựa, một thân bạch y tung bay trong gió, hắn không phải là ai khác, mà chính là Lãnh Như Tuyết đang vội đến tiểu trấn Thanh Sơn.
Thời gian, từng chút từng chút qua đi, tuy con hắc mã hắn đang cưỡi là một con ngựa hiếm có, chạy tựa như chớp, nhưng lúc này, hắn ngồi trên lưng ngựa, lòng nóng như lửa đốt, hận không thể một khắc sau là có thể đến tiểu trấn Thanh Sơn, để gặp tiểu nữ nhân mà lòng hắn nhung nhớ.
Trong lúc này, trong lòng hắn chỉ muốn gặp nàng, chỉ muốn ôm nàng vào lòng, nói với nàng, người hắn yêu là nàng, người hắn quan tâm là nàng.
Ngựa, tựa như cơn gió mà phi về trước, không biết qua bao lâu, tiểu trấn Thanh Sơn trong nơi hoang vắng, cuối cùng cũng từ từ lộ ra trước mặt Lãnh Như Tuyết.
Nhìn thấy những đốm lửa từ tiểu trấn truyền lại, Lãnh Như Tuyết hô nhẹ một tiếng, sau đó hai chân kêp mạnh, hắc mã gầm lên một tiếng, một lần nữa tựa như ánh chớp, chạy về phía tiểu trấn.
Rất nhanh, hắn đã đến con đường ngắn trong tiểu trấn, tiểu trấn không hề lớn, đã có vài gian tiệm đã đóng cửa, và trung tâm tiểu trấn, duy nhất chỉ có một khách điếm, dưới ánh trăng mờ ảo, vẫn hiện rõ ràng.
Lãnh Như Tuyết cơ hồ nghĩ cũng không nghĩ, vô thức cưỡi ngựa tiến về phía khách điếm.
Tuy nhiên, trước cửa khách điếm, hắn không hề gặp người nhân nhi mà hắn nhớ nhung, mà chỉ thấy Lãnh Như Phong sắc mặt âm trầm.
Nhìn thấy sắc mặt Lãnh Như Phong cực kì khó coi, tim Lãnh Như Tuyết bỗng trầm xuống, một cảm giác bất an phút chốc tràn ngập lòng hắn.
Hắn cố nhịn nỗi bất an trong lòng, nhảy từ ngựa xuống, nhìn Lãnh Như Phong, lạnh lùng nói: “Song Nhi đâu?”
Lãnh Như Phong trầm mặc không nói gì, hắn ta đột nhiên quơ mạnh một cú đấm, đánh mạnh vào mặt Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “ngươi không xứng hỏi nàng ấy!”
Lãnh Như Tuyết không phòng bị, bị đánh một cú mạnh, trên mặt truyền lại một cơn đau rát, nhưng mà, hắn không quan tâm, mà chỉ nhìn Lãnh Như Phong, vội vã hỏi: “nàng ấy ở đâu?”
Lãnh Như Phong hai tay siết chặt lại, ánh mắt thoáng qua tia bất an, qua một lúc sau, mới khàn giọng nói: “ta cũng muốn biết nàng ấy đang ở đâu………”
Lời của Lãnh Như Phong còn chưa nói hết, cổ áo phút chốc đã bị Lãnh Như Tuyết túm lấy, Lãnh Như Tuyết phẫn nộ nhìn Lãnh Như Phong, tức giận nói: “là huynh đưa nàng ấy rời khỏi, sao huynh có thể không biết nàng ấy đang ở đâu? Lãnh Như Phong, huynh……………”
Tuy nhiên Lãnh Như Phong không đợi hắn nói hết, đã đẩy mạnh hắn ra, tức giận nói: “ngươi im miệng cho ta! Nếu như ngươi không hiểu lầm nàng ấy, làm cho lòng nàng ấy tổn thương, ta sao lại dẫn nàng ấy rời khỏi? Nếu như trong lòng ngươi có nàng ấy, ta sớm đã đưa thư hàm đến cho ngươi, sao ngươi giờ mới đến? Lãnh Như Tuyết, ngươi căn bản không có tư cách chỉ trích ta! Nếu như ngươi không phải đệ đệ của ta, ta sớm đã đưa nàng ấy rời khỏi rồi!”
Lãnh Như Tuyết trán nổi gân xanh, hai tay nắm thành quyền, qua một lúc lâu, mới từ từ buông lỏng, đè nén cơn tức giận trong lòng, hỏi: “nói cho đệ biết, nàng ấy đang ở đâu?”
Lãnh Như Phong hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bản thân bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi đang sợ sao? Nếu như ngươi đến sớm hơn, nàng ấy sao lại mất tích? Bây giờ ngươi mới đến, đã quá trễ rồi!”
Sự bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, nỗi bất an ấy, cơ hồ khiến Lãnh Như Tuyết sắp ngã quỵ, hắn không nhịn được nữa, tức giận rống lên: “Lãnh Như Phong, đừng phí lời nữa, đệ chỉ muốn biết, nàng ấy đang ở đâu! Không phải huynh ở cùng nàng ấy sao? Nàng ấy đâu? Nói đi!”
Lãnh Như Phong cắn răng, hai tay khẽ run rẩy, qua một hồi sau, mới cực kì đau khổ nói: “không lâu trước, đại hoàng huynh có đến đây, vì không để Vô Song rơi vào tay đại hoàng huynh, ta đã bảo Lạc Tranh đánh xe đưa nàng rời khỏi trước, nhưng mà dựa vào sức một mình ta, căn bản không thể ngăn cản đại hoàng huynh, sau khi đại hoàng huynh đuổi theo, ta cũng đuổi theo……………’
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngập ngừng, trầm mặc một lúc lâu, mới đau khổ tiếp tục: “đợi khi ta dọc theo đường họ đi đuổi theo, mới biết, có lẽ là do đêm tối, Lạc Tranh không nhìn rõ đường, xe ngựa đã rơi xuống vực sâu…………”
Lời của Lãnh Như Phong còn chưa nói hết, mặt đã bị Lãnh Như Tuyết đấm mạnh một cú, hắn ta chỉ cảm thấy mặt rất đau, một mùi máu tanh trào dâng trong miệng, nhưng, hắn ta không cử động, ánh mắt lộ ra sự hối hận và đau khổ khôn cùng.
Lãnh Như Tuyết hai tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng hắn cư nhiên không cảm giác được, hắn lúc này cứ như một con sư tử đã mất đi lí trí, đứng trên bờ vực ngã quỵ, hắn căm hận nhìn Lãnh Như Phong, không dám tin lời hắn ta nói là thật.
Qua một lúc sau, hắn đột nhiên gầm lên một tiếng, đấm mạnh xuống đất, máu tươi, rất nhanh đã nhuộm đỏ tay hắn, nhưng hắn phảng phất như không cảm nhận được đau đớn, một lần nữa giơ tay, đấm mạnh xuống đất.
Sự hoang mang và sợ hãi trong thâm tâm khiến hắn mất đi lí trí, cảm giác mất đi người mình yêu nhất đau đớn và tuyệt vọng tựa như tim gan bị xe toạc ra khiến hắn ngã quỵ.
Hắn chỉ không ngừng, từng cú từng cú đấm mạnh xuống nền đất cứng, mới có thể phát tiết sự đau khổ trong lòng hắn, sự đau đớn trên tay không bằng một phần mười sự đau đớn trong lòng hắn.
Nhìn vẻ mặt đau khổ và bàn tay đã chảy đầy máu của Lãnh Như Tuyết, lòng Lãnh Như Phong vẫn mềm lại, hắn ta đột nhiên đưa tay nắm lấy tay đầy máu của Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “dừng tay! Ngươi đang làm gì vậy?”