Ưu Vô Song tiêu sái cười, vỗ nhẹ đôi tay dính đầy bụi dơ, lớn tiếng nói: “Ổn rồi, mấy con ruồi phiền phức đã bị bổn tiểu thư đuổi đi rồi, Vân Nhi ta tiếp tục công việc nào!”
Nói xong, Ưu Vô Song bước đến góc tường, cúi xuống thu dọn cỏ dại.
Vân Nhi sủng sốt hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nàng ta không quan tâm đến việc dọn vườn, nhanh chóng bước đến bên cạnh Ưu Vô Song, lo lắng nói: “Tiểu thư, sao người còn quan tâm đến cái vườn này nữa chứ, khi nãy người đối với họ như thế, họ chắc chắn không bỏ qua dễ dàng đâu! Còn nữa, Tú Nhi đó là người của vương gia đấy tiểu thư à!”
Ưu Vô Song không để tâm đến đôi tay đaen xì của mình, vỗ vỗ vai Vân Nhi, cười bảo: “Vân Nhi, ngươi đừng lo, chỉ dựa vào họ thì làm gì được ta? Được rồi, đừng lo lắng, có gì còn có ta chống đỡ cho ngươi, nếu như có ai ưc hiếp ngươi, ngươi nhất định phải nói với ta, biết chưa?”
“Tiểu thư” nghe xong lời của nàng, Vân Nhi cảm động đến đỏ cả mắt.
Trước kia, Ưu Vô Song luôn ngốc ngốc nghếch nghếch, theo hầu cũng chịu không ít khổ cực, thường bị hạ nhân trong phũ bắt nạt, giờ đây, Ưu Vô Song sau khi gả cho vương gia lại biến thành người thông minh vô cùng, nhìn đôi mắt sáng ngời của Ưu Vô Song nàng ta không còn cảm thấy sợ hãi, nỗi bất an cũng vơi đi không ít.
Vân Nhi không nói tiếp lời nào, nàng ta đưa tay lau đi nước mắt còn lưu lại nơi khóe mắt, gương mặt thanh tú lộ vẻ vui mừng, nếu như lão gia biết tiều thư bây giờ trở nên thông minh như vậy, nhất định sẽ rất vui? Nhưng nếu nhị nương và nhị tiểu thư biết được thì e là sẽ không bỏ qua cho tiểu thư mất.
Nghĩ đến đây, nụ cười của Vân Nhi có chút cứng lại, thứ khác nàng ta không quan tâm, nhưng điều nàng ta quan tâm nhất là tiêu thư trên danh nghĩa là chính phi của vương gia nhưng người vương gia yêu là nhị tiểu thư, mà với tính cách của nhị tiểu thư thì dù ả ta có bay mưu ép tiểu thư gả cho thất vương gia, cũng sẽ không để tiễu thư được yên ổn.
Ưu Vô Song thấy nụ cười miễn cường của Vân Nhi, trong lòng vẫn tưởng nàng ta còn để tâm đến việc khi nãy, dùng tay nhéo lấy mũi của Vân Nhi, để lại hai dấu tay đen sì, cười bảo Vân Nhi: “Được rồi, không phải ta bảo không cần lo lắng sao? Ngươi yêu tâm, tiểu thư nhà ngươi bây giờ đễ dàng để người khác ức hiếp sao? Mà nếu có ức hiếp thì cũng là tiểu thư nhà ngươi ức hiếp người khác!”
Vân Nhi nhìn lấy đôi tay đen sì của Ưu Vô Song, kinh ngạc hét lên, lui nhanh về sau một bước, giọng có chút giận dữ: “Tiểu thư!”
Ưu Vô Song cười ha hả, bay nhanh về phía Vân Nhi vỗ nhẹ thêm một cái, lưu lại thêm một dấu tay còn đen hơn khi nãy.
Tuy n là hạ nhân nhưng nàng ta rốt cục vẫn là đứa trẻ chưa lớn, thấy Ưu Vô Song như vậy, đương nhiên cũng hét lớn một tiếng, giương cao đôi tay đen sì chạy theo Ưu Vô Song.