Sự việc trọng đại, phụ hoàng tuyệt đối không tiết lộ nửa lời, đại hoàng huynh thân là thái tử, hắn ta biết được vốn không lạ, nhưng mà, lục hoàng huynh trước nay rất tản mạn (thong dong), không quan tâm chính sự, phụ hoàng tuyệt đối không nói cho huynh ấy biết.
Nghĩ vậy, Lãnh Như Tuyết không nhịn được mà hỏi: “lục hoàng huynh, việc này bí mật như thế, huynh làm sao biết được?”
Lãnh Như Phong trầm mặc một lúc, mới đáp: “ta vô tình nghe thấy cuộc đàm thoại của phụ hoàng và đại hoànghuynh, cho nên mới biết được, vốn dĩ ta cũng không xác định ai là người trong truyền thuyết, nhưng mà, khi nãy ta đã xác định được nàng ấy là người mà phụ hoàng muốn tìm.”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong lại thở dài, ngập ngừng, lại nói: “Như Tuyết, đệ không nên không hưu phi, nếu như thực sự nàng ấy là người định mệnh, vậy thì, đại hoàng huynh tuyệt đối không dễ dàng buông tay, phụ hoàngtuy sủng ái đệ, nhưng mà, đại hoàng huynh dù sao cũng là thái tử, đến lúc đó, vì Tây Diệm, e là ngay cả phụ hoàng cũng không giúp đệ đâu.”
Nghe những lời này, Lãnh Như Tuyết cuối cùng đã hiều Lãnh Như Phong vì sao lại đột nhiên xin phụ hoàng ép hắn hưu phi.
Lãnh Như Phong nói không sai, nếu như Ưu Vô Song chính là người có thể giải đi kiếp nạn của Tây Diệm, vậy thì, đại hoàng huynh thân là thái tử, tuyệt đối không dễ dàng buông tay, bởi vì, đối với việc ngồi lên ngôi vị hoàng đế của hắn ta sau này, Ưu Vô Song là người định mệnh đối với hắn quá quan trọng,
Hơn nữa, Lãnh Như Tuyết không từ Ưu Vô Song, Ưu Vô Song sẽ là chính phi của hắn, với tính cách đa nghi của đại hoàng huynh, hắn ta tuyệt đối hoài nghi mục đích của hắn, và đại hoàng huynh sẽ không cho phép bất cứ người nào cản trở việc đăng cơ của hắn ta.
Cho nên, nếu như hắn đối với Ưu Vô Song không buông tay, đại hoàng huynh sẽ đối với hắn bật lợi, cộng thêm trước nay hắn được phụ hoàng sủng ái, với đại hoàng huynh trước nay không hợp, và bây giờ, bởi vì Ưu Vô Song, hắn càng trở thành cái đinh trong mắt đại hoàng huynh.
Hiểu được tính lợi hại của vấn đề, Lãnh Như Tuyết đã hiểu được nỗi khổ của Lãnh Như Phong, nhưng mà nếu như vì nguyên nhân này mà hắn từ Ưu Vô Song thì hắn không cam chịu, đây không phải là vì Ưu Vô Song là người định mệnh, mà là bởi vì cảm giác mãnh liệt trong lòng hắn không nguyện ý mất đi cảm giác có Ưu Vô Song bên cạnh.
Về việc nội tâm hắn tại sao lại có cảm giác này, hắn vốn không nghĩ nhiều, tuy nhiên hắn hiểu với thế lực hiện nay của hắn, muốn đối kháng với đại hoàng huynh vốn không phải là một chuyện tốt, nhưng mà, nếu vì vậy mà để cho đại hoàng huynh như ý, từ vương phi của mình, đó là việc Lãnh Như Tuyết hắn không bao giờ làm.
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết “hừ” một tiếng, cao ngạo nói: “cho dù nàng ấy là người định mệnh, ta cũng tuyệt đối không hai tay dâng cho đại hoàng huynh! Đại hoàng huynh tuy thân là thái tử, cũng không thể tùy ý đoạt đệ chi thê (giựt vợ em trai), ta muốn xem xem, tới khi ấy phụ hoàng sẽ làm thế nào?”
Lãnh Như Phong không ngờ Lãnh Như Tuyết lại nói ra những lời như vậy, hắn ta trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên ánh mắt rạo rực nhìn Lãnh Như Tuyết, hỏi: “Như Tuyết, đệ đừng gạt huynh, đệ có phải đã yêu nàng ấy rồi?”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, trong lòng Lãnh Như Tuyết giật thót, nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Lãnh Như Phong, vốn không trả lời câu hỏi của Lãnh Như Phong, mà chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại: “lục hoàng huynh sao lại quan tâm nàng ấy đến vậy? Không lẽ, trong lòng lục hoàng huynh đối với nàng ấy có ý nghĩ gì sao?”
Ánh mắt Lãnh Như Phong thoáng qua tia thảm bại không dễ phát giác, bởi vì, Lãnh Như Tuyết nói trúng tâm sự của hắn ta, hắn ta thực sự có ý nghĩ đối với Ưu Vô Song, khi hắn ta ở thất vương phủ lần đầu tiên gặp Ưu Vô Song đã bị nàng thu hút, sau này, đối với nàng càng nhớ nhung không dứt.
Nhưng hắn ta cũng biết, Ưu Vô Song là vương phi của Lãnh Như Tuyết, dù hắn ta có thích nàng, cũng tuyệt đối không thể đoạt phi tử của đệ đệ mình, cho nên, hắn ta một mực che giấu tình cảm của hắn ta đối với Ưu Vô Song.
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Phong cố đè nén cảm giác lạc lõng trong lòng, hít một hơi thật sâu, nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Như Tuyết, đệ biết là huynh không đoạt bất cứ thứ gì với đệ, tuy huynh không phủ nhận huynh thật sự bị nàng ấy thu hút, thậm chí đã đến mức độ không thể tự chủ, nhưng mà, đệ hãy tin huynh, huynh tuyệt đối không làm bất gì điều gì bất lợi với đệ.”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngập ngừng, lại nói: “việc đã như vậy, đệ đã không nguyện ý từ nàng ấy, vậy thì, huynh chỉ yêu cầu đệ một việc, đó là, hy vọng đệ có thể đối xử tử tế với nàng ấy! Trừ điều này ra, huynh không còn yêu cầu gì nữa.”
Nghe thấy lời nói của Lãnh Như Phong. Lãnh Như Tuyết không trả lời hắn ta, hắn không biết hắn có thể làm được không, đồi xử tử tế với nàng, bởi vì mỗi lần hắn và nàng gặp nhau, nàng đều có thể dễ dàng khơi dậy nộ khí của hắn, sự lạnh lùng và điềm tĩnh của hắn trước mặt nàng, thường mất đi sự khống chế.
Lãnh Như Phong thấy Lãnh Như Tuyết trầm mặc không nói gì, không nhịn được có chút thất vọng: “Như Tuyết, không lẽ, ngay cả yêu cầu nho nhỏ này của huynh đệ cũng không đáp ứng?”
Lãnh Như Tuyết trầm mặc ít lâu, mới đáp: “lục hoàng huynh, ta không biết, bởi vì mỗi lần gặp nàng, ta đều không thể nhịn được cơn giận của chính mình, nhưng mà, ta có thể đáp ứng huynh, nếu như ta thật sự không thể đối xử tốt với nàng ấy, vậy thì, ta sẽ cho nàng ấy hưu thư, để nàng ấy rời khỏi đây.”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết không thèm lo Lãnh Như Phong, một mình quay người rời đi. Bởi vì, hắn phát giác, sau khi nói câu này, nơi nào đó sâu thẳm trong tim hắn bỗng có cảm giác nhói đau.
Hắn tuy đáp ứng Lãnh Như Phong, nói là nếu như không thể đối xử tốt với nàng hắn sẽ để nàng rời đi, nhưng mà, trong lòng hắn lại không muốn, tới lúc đó, liệu hắn có thể buông tay?
Không ai có thể cho hắn đáp án, ngay cả chính hắn, cũng không thể.