Bởi vì, chiếc hộp ngọc không bất kì cơ quan nào, cứ như một chiếc hộp bình thường, nhẹ nhàng mở, là ra.
Ưu Vô Song nín thở, ánh mắt nhìn vào chiếc họp ngọc, nàng lại một lần nữa thất vọng.
Bởi vì, bên trong chiếc hộp không có châu báu quý giá gì, cũng không có thứ kì lạ gì, mà bên trong chiếc hộp, chỉ có một thứ nhìn như da dê, lẳng lặng nằm chính giữa.
Trong chiếc hộp ngọc nhìn có vẻ trân quý vô cùng cư nhiên là một tấm da dê nhìn không bắt mắt?
Ưu Vô Song không dám tin vào mắt mình, nàn kì thực không tin, nàng muôn ngàn vất vả lấy ra được, cư nhiên là một thứ nhìn không đáng giá.
Phản ứng của Lãnh Như Tuyết lại khác hẳn Ưu Vô Song, hắn vẻ mặt vui mừng, cẩn thận lấy tấm da dê trong hộp ngọc ra, nhìn một lúc lâu, sau đó nói cùng Ưu Vô Song: “Song Nhi, nàng xem đây là gì?”
Ưu Vô Song chán nản nhìn tấm da dê trong tay Lãnh Như Tuyết, nhưng khi ánh mắt chạm vào tấm da dê, hai mắt nhất thời mở to.
Lãnh Như Tuyết nhìn phản ứng của Ưu Vô Song, bất giác nhẹ nhàng hỏi: “Song Nhi, nàng nhìn ra gì sao?”
Ưu Vô Song không trả lời câu hỏi của Lãnh Như Tuyết, chỉ dùng tay đón lấy tấm da dê, sau đó cúi đầu, chăm chú nhìn, qua một hồi lâu, mới tươi cười ngẩn đầu, nói với Lãnh Như Tuyết: “thì ra là vậy, ta cuối cùng cũng hiểu rồi!”
Ưu Vô Song không còn đè nén sự vui mừng trong lóng, kéo lấy Lãnh Như Tuyết: ta biết….”
Tuy nhiên, lời của Ưu Vô Song còn chưa dứt, sắc mặt Lãnh Như Tuyết đột nhiên thay đổi, vội bịt miệng nàng, nhỏ tiếng nói: “đừng nói chuyện!”
Theo sau âm thanh của Lãnh Như Tuyết, đột nhiên một giọng cười chói tai truyền đến, sau đó là một âm thanh trầm khàn truyền lại: “các người mau giao thứ trong tay ra đây, nếu không, một người cũng đừng hòng còn mạng sống!”
Theo sau tiếng nói, trong sơn cốc, bỗng dưng xuất hiện hơn mười người hắc y nhân, đám người ấy vây thành vòng tròn, từ từ tiến về phía Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song.
Bởi vì Lãnh Như Tuyết che cho bản thân, sau khi Ưu Vô Song nhìn thấy hắc y nhân, lòng khẽ kinh hãi, nhưng mà nàng rất nhanh bất động thanh sắc nhét tấm da dê trong tay vào tay áo Lãnh Như Tuyết, sau đó giả vờ kinh hoang nhìn bọn hắc y nhân, lớn tiếng nói: “Tiêu Tịch ở đâu? Các ngươi làm gì y rồi?”
Câu nói này của Ưu Vô Song không phải hỏi tùy ý, bởi vì trước khi vào sơn động này, nàng biết Tiêu Tịch đang gặp phải bọn hắc y nhân này, và nay bọn hắc y nhân này vẫn xuất hiện ở đây, nàng thực sự lo lắng cho Tiêu Tịch.
Còn Lãnh Như Tuyết khi nghe thấy lời của Ưu Vô Song, khẽ nhíu mày, có chút không vui khi nữ nhân của mình cư nhiên lúc này quan tâm người nam nhân khác.
Nhưng mà hắn không nói gì, mà chỉ kéo lấy tay Ưu Vô Song, sau đó từ từ xoay người lại, nhìn bọn hắc y nhân đang tiến đến gần nói: “các ngươi là người gì?”
Tên hắc y nhân đứng đầu cuồng ngạo cười lớn, lạnh lùng nói: “bọn ta là người gì, thất vương gia không cần quan tâm, thất vương gia bây giờ vẫn là lo cho bản thân mình thì hơn!”
“vậy sao?” nghe thấy lời của tên hắc y nhân, Lãnh Như Tuyết lạnh lùng cười một tiếng: “chỉ dựa vào các ngươi, thì có thể làm gì Lãnh Như Tuyết ta?”
Nghe thấy giọng điệu bất hài của Lãnh Như Tuyết, hắc y nhân lại không tức giận, ánh mắt tên hắc y nhân rơi vào Ưu Vô Song, mắt hẹp dài thoáng qua tia tà mị, lạnh lùng cười nói: “chỉ dựa vào bọn ta vài người, đích thực không thể làm gì thất vương gia, nhưng mà, thất vương gia, người đừng quên, đao kiếm không có mắt, nếu như vạn nhất không cẩn thận làm thất vương phi bị thương, vậy thì không tốt lắm!”
Nghe thấy lời của hắc y nhân, bàn tay nắm lấy Ưu Vô Song của Lãnh Như Tuyết bất giác khẽ siết chặt, nếu như hắn một mình thì bọn hắc y nhân này không là gì trong mắt hắn, nhưng Ưu Vô Song ở đây, nàng chỉ là một nữ tử yếu ớt không biết võ công, đối phương nhiều người, hắn khó đảm bảo có thể bảo toàn cho nàng.
Ưu Vô Song là người thông minh, nàng tự nhiên biết cách nghĩ của rồi, cảm nhận được sự lo lắng của hắn, Ưu Vô Song dùng tay nắm lại tay hắn, nhỏ tiếng bên tai hắn nói: “đồ ta để trong tay áo ngươi, một lát ngươi đừng lo cho ta, ta sẽ tự lo cho bản thân.”
Ưu Vô Song kì thực cũng biết bản thân quật cường, nhưng lúc này, nàng vạn lần không thể để Lãnh Như Tuyết vì nàng mà phân tâm, cho nên, nàng không thể không nói vậy, dù rằng nàng biết, Lãnh Như Tuyết vẫn không bỏ rơi nàng!
Tuy nhiên, trong lúc họ cùng trao đổi, bọn hắc y nhân đã tiến đến gần hơn, tên đứng đầu bọn hắc y nhân không hài lòng lên tiếng: “mau giao đồ ra đây, nếu không, nơi này sẽ là nơi chôn thân của các ngươi!”
Lãnh Như Tuyết không thèm quan tâm bọn hắc y nhân, mà chỉ bảo vệ Ưu Vô Song ra sau, thần sắc nghiêm trọng nói: “Song Nhi, một lát ta chặn bọn họ, nàng nhớ phải chạy xuống núi, thị vệ đều ở dưới núi!”
Ưu Vô Song biết nếu như nàng lưu lại đây, chắc chắn sẽ liên lụy Lãnh Như Tuyết, cho nên, cũng thần thái kiên định gật đầu, sau đó thâm thâm nhìn Lãnh Như Tuyết, nhỏ tiếng nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi nhất định phải cẩn thận!”
Dứt lời, Ưu Vô Song cắn răng, đột nhiên giật lấy chiếc hộp ngọc trong tay Lãnh Như Tuyết, sau đó nhanh chóng bay vào rừng cây bên cạnh mà chạy.