Việc đến nước này, nàng đã xác định việc Lãnh Như Tuyết lừa dối nàng, nếu như hắn thật sự yêu nàng, hắn sẽ không chạy trốn câu hỏi của nàng, không lẽ, nói yêu nàng khó khăn đến thế sao?
Nước mắt trên mặt Ưu Vô Song, khiến Lãnh Như Tuyết sững người, hắn nhìn gương mặt bi thương, lòng bỗng đau thắt, hắn vô thức đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh băng của nàng, miễn cưỡng cười nói: “Song Nhi, đang yên đang lành sao lại khóc?”
Chính lúc ấy Ưu Vô Song nhẹ nhàng rút tay lị, cười thê lương, sửng sờ nhìn dung mạo tuấn mĩ, nhẹ nhàng nói: “Lãnh Như Tuyết, ta không sao, chỉ là nhớ nhà thôi! ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi bận việc của ngươi đi!”
Hắn hít một hơi sâu, cố ý lờ đi thâm tâm đang khẽ nhói đau của mình, nói: “nàng hôm nay cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
Ưu Vô Song không trả lời, bởi vì, nàng quay lưng đối diện với dung mạo hắn, lúc này lệ đã đầy mặt, nàng cắn chặt đôi môi trắng bệch không chút sắc máu của mình, cơ hồ như dùng hết sức toàn thân, mới có thể ngăn bản thân khóc thành tiếng.
Lãnh Như Tuyết lẳng lặng nhìn đôi vai khẽ run lên của Ưu Vô Song, qua một lúc lâu, hắn mới lấy chiếc áo choàng bên cạnh khoác cho Ưu Vô Song, sau đó quay người lại, lẳng lặng rời đi.
Trong giây phút cửa tẩm phòng đóng lại, cơ thể nhỏ bé của Ưu Vô Song đã không còn sức lực, ngã trên giường, tiếng khóc cố kìm nén bỗng chốc vỡ òa ra, nàng khóc thống khoái, đem tất cả ủy khuất và đau khổ toàn bộ biến thành nước mắt, phát tiết ra ngoài.
Nàng bây giờ mới biết, tình yêu là tuyệt đẹp, thứ thật sự gây tổn thương cho người, lại chính là sự phản bội và lừa dối của người mình yêu.
Thân người cao lớn của Lãnh Như Tuyết hóa thạch ngoài cửa tẩm phòng, tiếng khóc khẽ ấy, truyền vào tai hắn, khiến trái tím băng lạnh của hắn phút chốc thắt chặt lại.
Hai tay hắn nắm lại thành quyền, miễn cưỡng bản thân không được quay trở lại, dang bước rời đi, bỏ lại tiếng khóc khẽ ấy lại sau lưng.
Lãnh Như Tuyết không trở về thư phòng, hắn một mình đi đến hoa viên đen như mực.
Nhìn ánh trăng có chút âm ảnh treo giữa không trung, bên tai hắn, phảng phất như còn văng vẳng tiếng khóc khẽ đầy ưu thương.
Gió đem se lạnh, nhẹ nhàng cuốn bay áo bào trắng khiết của hắn lên, nghịch ngợm vén tóc hắn, và cũng đồng thời gợi lại kí ức, kí ức sâu mà hắn cố tình che giấu.
Hắn và Lãnh Như Phong, từ nhỏ mẫu thân đã mất, đặc biệt là hắn, hắn thậm chí ngay cả bộ dạng của mẫu pho, đều là nhìn bức họa trong thư phòng của phụ hoàng mới biết được.
Bởi vì, khi ấy mới ra đời chưa đầy một tuần tuổi, mẫu phi hắn đã bệnh mà qua đời, từ khi hắn bắt đầu có kí ức, hắn đã không biết mẫu ái là gì.
Trước khi hắn năm tuổi, người bằng hữu chơi cùng duy nhất của hắn, chỉ có Lãnh Như Phong người ca ca lớn hơn hắn một tuổi này, không biết có phải là do phụ hoàng cố ý, hay là sự cố ý chỉ thị của tất cả các binh phi trong cung, khiến cho hắn ngoại trừ Lãnh Như Phong ra rất ít tiếp xúc cùng các huynh đệ tỷ muội khác.
Tuy nhiên, khi hắn năm tuổi, ‘nàng’ lớn hơn hắn năm tuổi kia đã xuất hiện, ‘nàng’ là nữ nhu của đại thần trong triều, phụ thân ‘nàng’ từng là vị danh tướng của Tây Diệm, nhưng trong một chiến trận, đã bị quân địch giết chết.
Phụ hoàng niệm tình phụ thân ‘nàng’ có công hộ quốc, cho nên mới cho người đưa cô nhi này vào cung nuôi dưỡng. Cứ như vậy, ‘nàng’ đến bên cạnh hắn.
‘nàng’ lớn hơn hắn năm tuổi, ở cùng với ‘nàng’, hắn có cảm giác như được tỷ tỷ hay mẫu thân quan tâm.
‘nàng’ đối với hắn hết mực chiếu cố, cơ hồ là tỉ mỉ chu đáo.
‘nàng’ và Ưu Vô Song không giống nhau, ‘nàng’ cứ như là thủy nữ, tính cách ôn nhu lương thiện, đối với tính khí trẻ con của hắn, ‘nàng’ luôn mỉm cười, ôn nhu như mẫu thân mà quan tâm hắn.
Theo năm tháng tuổi cũng tăng, hắn đối với ‘nàng’ dần dần trở nên lệ thuộc, kì thực, hắn luôn không phân rõ cảm giác của mình đối với ‘nàng’ rốt cuộc là lệ thuộc hay là yêu.
Ngày tháng, từng năm từng năm trôi qua, chớp mắt, hắn đã trở thành một thiếu niên mười ba tuổi, còn ‘nàng’ khi ấy đã mười tám, chính trong năm ấy, quan hệ của ‘nàng’ và hắn, đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn còn nhớ, năm ấy, hắn sau khi lên điện trở về, không tìm thấy ‘nàng’, một mình đã đến phòng ‘nàng’, kết quả, lại thấy ‘nàng’ đang tắm, hắn lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể nữ nhân, khi ấy, phản ứng duy nhất của hắn, chính là ngẩn người.
Còn ‘nàng’, khi thấy hắn xuất hiện, không có chút hoang mang, mà chỉ mỉm cười, dung một ánh mắt ôn nhu như thường ngày nhìn hắn, cứ như vậy không một mảnh che thân đi đến trước mặt hắn, kéo lấy tay hắn, đi về phía giường.
Hắn đã không còn nhớ, việc ấy xảy ra như thế nào, nhưng, ‘nàng’ là người nữ nhân đầu tiên của hắn, sự thật này, khiến hắn cả đời khó quên.
Từ đó về sau, ‘nàng’ trở thành người nhân của hắn, ban ngày, ‘nàng’ vẫn là tỉ tỉ của hắn, tỉ mỉ chu đáo quan tâm hắn, nhưng đến tối, ‘nàng’ lại trở thành nữ nhân của hắn, nằm dưới người hắn uyển chuyển thừa hoan. (PP: hờ hờ, mọi người đừng cho là Phi Phi đen tối nhé! Dịch khúc này mà ta tay run hết mấy tiếng >o<”)