Trong nháy mắt đó, anh đột nhiên cảm thấy chính mình hoàn toàn không có dũng khí nói hai chữ "Chia tay" với cô, anh thích cô như vậy, chỉ muốn cô cũng thích chính mình, thậm chí nhiều hơn.
Nhưng mà rõ ràng là hai người yêu nhau, rõ ràng vốn có thể hạnh phúc cùng một chỗ, không biết từ lúc nào, vận mệnh liền đột nhiên mở ra một vui đùa lớn như vậy với bọn họ.
"Cố Ninh Thư, hôm nay anh rất kỳ quái a, nói chuyện lúc nào cũng là nói hai chữ về sau liền không nói tiếp, anh anh anh, anh sao vậy hả??" Trình Thi Đồng nghiêng đầu nhìn anh.
"Anh... rất cao hứng..." Cố Ninh Thư nhìn cô một hồi lâu, khóe môi câu dẫn ra một tươi cười đẹp mắt nói với cô.
"Ngoan." Trình Thi Đồng tới gần phía trước, duỗi tay sờ sờ đầu anh, cười híp mắt nói.
Cố Ninh Thư khẽ ngơ ngác một chút, sau đó vô thức né tránh tay cô.
"Sao vậy??" Trình Thi Đồng mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn anh.
Ánh mắt Cố Ninh Thư hơi tối tăm, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn chằm chằm chăn đơn bệnh viện nhìn rất lâu, sau đó thoáng lúng túng giật giật khóe miệng nói: "Đừng sờ đầu, anh đã nằm bệnh viện rất lâu."
Thật ra...
Anh sợ cô sau khi đụng phải anh, sẽ lây bệnh siêu vi trùng HIV cho cô.
Cố Ninh Thư cúi đầu, nhìn chằm chằm chăn đơn trắng noãn kia thật lâu, một đôi tay sít sao nắm chặt lấy, lại chậm rãi buông lỏng ra.
"..." Trình Thi Đồng nhìn bộ dáng không nói lời nào của anh, trong lòng đã đại khái biết rõ anh nghĩ gì, nhưng loại chuyện như vậy, nếu anh không muốn nói, cô cũng không sẽ chủ động nhắc đến.
Chỉ là...
Cô nhìn thấy bộ dáng anh và mình bảo trì khoảng cách nhất định, trong lòng có một chút khó chịu.