"Đi là có thể đi, bất quá phỏng chừng em không thể vào phòng làm việc của hiệu trưởng..." Thân Tử Hạo kéo kéo miệng hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Dù sao phòng làm việc của hiệu trưởng không phải chỗ có thể tùy tiện vào."
"Vậy....Em liền ở ngoài cửa nghe một chút?" Trong lòng Tiểu Thỏ thật sự là quá tò mò, cô thật sự cực kỳ muốn biết cô gáo Cố vì sao phải làm như vậy.
Chẳng lẽ là vì cô thích Trình Chi Ngôn sao?
Nhưng làm như thế này với cô, với Trình Chi Ngôn, với trường học, đều không có bất kỳ chỗ tốt gì...
"Vậy thì đi thôi." Đôi mắt trong suốt Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn Tiểu Thỏ, trầm ngâm một chút, sau đó tiếp tục nói: "Đúng lúc cô cũng nợ em một cái giải thích."
Ngoài hành lang phòng làm việc của hiệu trưởng.
Trình Chi Ngôn bọn họ còn chưa đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, cửa văn phòng đã bị mở ra, mắt cô giáo Cố đỏ hồng, lau nước mắt, từ trong phòng làm việc đi ra.
Thân Tử Hạo cùng Tiểu Thỏ nháy mắt liền dừng bước, trơ mắt nhìn Cố Nhược Nhân hướng tới bọn họ đi tới.
Đi tới gần, Cố Nhược Nhân mới nhìn đến thì ra trên hành lang còn ba người, trước cô vẫn đều cúi đầu lau nước mắt.
Mà ba người kia một người đó là Trình Chi Ngôn cô thầm mến rất lâu.
Anh mặc toàn thân áo sơmi màu trắng, hai tay xuyên vào túi đứng trên hành lang, bóng dáng gầy cao trên mặt đất kéo ra một cái bóng dáng thật dài, trên khuôn mặt thanh tú nhìn không ra có cái biểu tình gì, chỉ là đôi mắt trong suốt sâu thẳm nhìn chằm chằm chính mình.
"Thầy giáo Trình..." Cố Nhược Nhân hơi run sợ một phen, sau đó cắn cắn môi, thanh âm cúi đầu hô anh một tiếng.
"Cô giáo Cố." Trình Chi Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn cô, trong thanh âm tràn đầy đều là xa cách.
Cố Nhược Nhân nghe thanh âm anh lạnh như hàn băng, nhớ tới lúc bình thường chính mình gặp được anh trên hành lang, anh luôn luôn bộ dáng mỉm cười gật đầu, trong lòng nhịn không được lại là một trận chua xót.
Ánh mắt Cố Nhược Nhân không tự chủ được hướng Tiểu Thỏ đứng sau lưng Trình Chi Ngôn cách đó không xa nhìn.
Trong nháy mắt nhìn Tiểu Thỏ đó, cô cô hơi run sợ một phen, biểu tình bi thương trên mặt lập tức liền cứng lại rồi.
Cô bước tiếp bước chân nhanh chóng đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Tiểu Thỏ mở to ánh mắt quật cường nhìn Cố Nhược Nhân trước mắt, không nói lời nào.
"Cô căn bản là không phải em gái anh." Cố Nhược Nhân nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ hồi lâu, bỗng nhiên cười mỉm, hướng tới Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Cô chính là bạn gái anh!"
"Cô giáo Cố, cô nói loạn cái gì, ảnh chụp anh em người ta từ nhỏ đến lớn đều đã dán ra, cô còn cứng rắn nói tình lữ..." Thân Tử Hạo đứng ở bên cạnh Tiểu Thỏ, híp mắt, cà lơ phất phơ nhìn Cố Nhược Nhân thanh âm miễn cưỡng nói.
" Vậy chỉ có thể thuyết minh hai người biết từ nhỏ." Khóe môi Cố Nhược Nhân gợi lên tươi cười quái dị, cô ta nhìn Tiểu Thỏ, vô cùng khẳng định hướng tới cô nói: "Về chuyện nào đó, giác quan thứ sáu phụ nữ cực kỳ linh, đặc biệt một người ngươi thích."
"Cô giáo Cố... Vì sao phải làm ra loại chuyện kia?" Tiểu Thỏ nhìn cô ta, thanh âm chậm rãi hướng tới cô ta hỏi.
" Loại sự tình kia là loại sự tình gì?" Cố Nhược Nhân hướng tới Tiểu Thỏ ảm đạm cười nói: "Như thế nào, chẳng lẽ hai người các ngươi không có yêu đương, không có ở chung sao? Các ngươi gạt được người khác, lại lừa gạt được tôi sao?"