Tiểu Thỏ hết nhìn Trình Thi Đồng lại nhìn Cố Ninh Thư ngồi sau lưng, chỉ cảm thấy bạn cùng lớp mới tới này hình như không dễ ở chung lắm....
----
Buổi chiều, lớp Tiểu Thỏ có một tiết thể dục.
Ánh mặt trời buổi chiều xuân thật rực rỡ, cây liễu mới nhú những mầm non chưa xanh, những bông hoa đủ màu sắc nở khắp vườn trường, Tiểu Thỏ và các bạn thay quần áo thể thao xong liền tụ thành tốp năm tốp ba đi tới sân thể dục.
Trình Thi Đồng và Tiểu Thỏ vừa trò chuyện nói cười vừa chậm rãi bước xuống cầu thang.
Lúc sắp đến chỗ rẽ lầu một, một người từ phía sau vội vàng chạy xuống, không cẩn thận đụng vào Trình Thi Đồng một cái.
Trình Thi Đồng mải nói chuyện với Tiểu Thỏ nên không chú ý, cả người liền ngã dúi về phía trước.
Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay giữ chặt tay Trình Thi Đồng, cùng lúc đó một cánh tay khác cũng túm chặt lấy cánh tay còn lại của Trình Thi Đồng.
Hai cái tay cùng dùng sức mới giúp Trình Thi Đồng không bị ngã xuống cầu thang trong tư thế một con cún ăn bùn.
Vẻ mặt Trình Thi Đồng sợ hãi, quay đầu nói với Tiểu Thỏ: “Cảm ơn cậu, Tiểu Thỏ...” Sau đó lại quay đầu nhìn về phía một cánh tay khác cũng túm chặt mình lúc đó, cả người ngây ngẩn.
Một người khác cũng vừa túm chặt lấy cô ấy chính là Cố Ninh Thư.
“À... bạn học Cố... Cám ơn cậu...” Trình Thi Đồng hơi xấu hổ cười với cậu ta, mặc dù trong lòng cũng chưa chắc cậu ta sẽ nói chuyện với mình nhưng tốt xấu gì cũng phải cảm ơn người ta một tiếng.
Quả nhiên vị bạn học Cố Ninh Thư kia chỉ nhàn nhạt gật đầu với cô ấy, sau đó lập tức đi về phía bên cạnh.
“....”
“....”
Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng không nói gì, đứng yên tại chỗ, sau một lúc lâu Trình Thi Đồng mới rầu rĩ nói với Tiểu Thỏ: “Tớ nói, bạn cùng lớp mới tới này không phải là một người câm điếc chứ?”
“Hẳn là... Không phải đâu?” Tiểu Thỏ có chút không chắc chắn, nói với Trình Thi Đồng: “Buổi sáng lúc thầy giáo Dương sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ấy, không phải cậu ấy còn nói một tiếng "vâng" sao?”
“Vậy cậu ta chính là đang giả bộ lạnh lùng.” Trình Thi Đồng trầm tư hồi lâu, rốt cuộc rút ra được kết luận này.
“....”
Đối với kết luận này, Tiểu Thỏ thật không dám gật bừa.
“Ai nha... Chỉ là trông cậu ta lạnh lùng khốc khốc vậy cũng rất đẹp trai....” Trình Thi Đồng suy nghĩ, hai tay không nhịn được bắt thành hình chữ thập, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Cố Ninh Thư đang dần đi xa, vẻ mặt hoa si, nói: “Thật sự rất đẹp trai...”
Tiểu Thỏ nhìn cô ấy, đầu đầy vạch đen: “Cậu sẽ không lại muốn gả cho bạn cùng lớp Cố Ninh Thư chứ?”
“Ai nha, cậu nghĩ cái gì vậy?” Trình Thi Đồng vỗ một cái lên vai Tiểu Thỏ, xấu hổ cười nói: “Người tớ muốn gả là thầy giáo Dương mà, cậu đừng nói bậy!”
“...”
Tiểu Thỏ bất đắc dĩ nhún vai.
Vài ngày trôi qua, ngoại trừ trong giờ học có nhìn thấy bạn học Cố Ninh Thư kia trả lời câu hỏi của giáo viên thì trên cơ bản, Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng không thấy cậu ta nói chuyện nhiều.
Nhưng tần suất Trình Thi Đồng nhắc tới cậu ta càng ngày càng cao.
Rốt cuộc có một ngày, sau khi tan học, cô ấy thần bí nói với Tiểu Thỏ: “Tiểu Thỏ, tớ muốn nhờ cậu một việc!”
“Việc gì?” Tiểu Thỏ đang chuẩn bị thu dọn cặp sách ra về, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trình Thi Đồng, hỏi.
“Cậu...” Trình Thi Đồng nhìn chung quanh, các bạn cùng lớp đã đi về gần hết, chỉ có mấy bạn cách các cô khá xa đang cười cười nói nói thu dọn đồ đạc, “Cậu có thể viết thư tình giúp tớ được không?”