"Cái chìa khóa ở trong túi áo trên của anh... tự mình lấy..." Trình Chi Ngôn vừa hôn Tiểu Thỏ, vừa lầm bầm nói ra.
"Ừ..." Tiểu Thỏ cúi đầu đáp một tiếng, cái tay mới vừa rồi còn nắm lấy cổ áo anh kia, vội vàng đưa tới trong áo khoác của anh.
Túi áo trên, túi áo trên...
Là túi trên của áo khoác... hay là túi trên của áo sơ mi...
Tiểu Thỏ sờ soạng túi trong túi ngoài nửa ngày đều không có tìm được chìa khóa, chỉ đành phải duỗi bàn tay nhỏ bé của mình vào trong ngực Trình Chi Ngôn.
Túi áo sơ mi... ở đâu...
Ở bên trái hay là bên phải a...
Bàn tay nhỏ bé của cô không an phận mò trên ngực anh, cho dù là cách áo sơ mi, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ hừng hực của ngực anh.
Động tác hôn cô của Trình Chi Ngôn trong nháy mắt cứng đờ.
Ồ? Đây là cái gì??
Tay đang mò túi của Tiểu Thỏ, đột nhiên động tác ngừng lại.
Xúc cảm trên đầu ngón tay cô tựa hồ có một chút đặc biệt, cách áo sơ mi hơi mỏng, giống như có một viên mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay.
Tiểu Thỏ nhịn không được lại duỗi tay đè lên, bàn tay nhỏ bé trắng nõn dừng ở trên viên mềm mại sắc lẹm kia, ưm... Lúc rãnh rỗi rất chao ôi...
Khiến cho cô nhịn không được liền muốn cào cào.
Động tác Trình Chi Ngôn đang hôn Tiểu Thỏ trong nháy mắt ngừng lại, cánh môi mềm mại của anh rời đi môi đỏ thắm của Tiểu Thỏ, sau đó cúi đầu xuống, một đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ.
Vẻ mặt trên mặt anh trở nên càng phát ra kỳ quái, trên gương mặt vốn trắng nõn như ngọc lại có thể cũng hiện ra một tia nhẹ nhàng đỏ ửng.
Một giây sau, bàn tay nhỏ bé không an phận kia củaTiểu Thỏ, liền bị bàn tay ấm áp của anh bao trùm lấy.
"Đừng lại sờ loạn nữa..." Trong giọng nói của anh mang theo một tia buồn bực và rên rỉ, nhẹ giọng nói với cô.