Nhưng mà Trình Thi Đồng trở về không mới lạ, mới lạ là sau lưng Trình Thi Đồng còn đi theo hai tên nam sinh.
Hai tên nam sinh kia đi đến cái bàn bên này của Tiểu Thỏ ngồi xuống, sau đó mang một tia áy náy cười cười với cô.
Tiểu Thỏ sững sờ một cái, ngẩng đầu nhìn Trình Thi Đồng, tình huống này là sao đây.
"Thẹn thùng, quấy rầy các người." Một đạo giọng nói trầm thấp dễ nghe đột nhiên vang lên ở bên cạnh Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ vô thức quay đầu đi nhìn, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc nhất.
"Tiểu hòa thượng!?" Tiểu Thỏ vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên.
Cố Trừng Tịch có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thỏ một cái, vừa liếc nhìn ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ của bạn mình, trong giọng nói mang một chút ý cười nói: "Tôi thực... đã không làm hòa thượng rất nhiều năm."
"Ách... Thẹn thùng... Tôi... Cái đó, đều là học theo Trình Thi Đồng." Cố Trừng Tịch nói như thế, Tiểu Thỏ lập tức có chút thẹn thùng nhìn anh.
"Vừa rồi lúc tớ đi nhà vệ sinh xong trở lại, liếc mắt liền thấy hai người bọn họ ngồi ở bên ngoài nhà hàng chờ xếp hàng." Thi Đồng cười hì hì ngồi ở trên vị trí nói ra với Tiểu Thỏ.
"Xem đi, cũng may tớ nói chúng ta chiếm vị trí sớm một chút." Trình Thi Đồng vừa chào hỏi nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới đây, vừa tiếp tục nói với Tiểu Thỏ: "Tớ liền nói với bọn họ, dứt khoát theo chúng ta ngồi chung bàn, nếu không tớ nhìn một chút số xếp hàng trong tay bọn họ, phía trước còn phải đợi năm bàn đấy."
"Mới chỉ trong chốc lát như thế, liền phải chờ nhiều như vậy??" Tiểu Thỏ mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Đó là đương nhiên, cậu cũng không nhìn một chút, hôm nay là ngày mấy, lễ quốc khánh đó nha, cả nước cùng chúc mừng." Trình Thi Đồng mắt thấy nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi tới bàn các cô, vì vậy cười nói: "Đưa thực đơn cho bọn họ đi, bọn họ theo chúng ta cùng một bàn."
"Được." Nhân viên phục vụ khẽ mỉm cười, đưa thực đơn cho Cố Trừng Tịch còn có nam sinh cùng đến với anh.