"Tốt lắm, chúng ta vội vàng lên xe đi, tuyết càng rơi xuống càng lớn." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, trên mái tóc đen của anh đã rơi một tầng tuyết trắng hơi mỏng, nổi bật làn da trắng nõn như ngọc của anh, lại có thể khiến người cảm thấy đặc biệt đẹp mắt.
"Ừ, đi thôi." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, ôm cô đi đến bên cạnh xe, thay cô kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, nhìn cô chui vào bên trong xe, lúc này mới đóng cửa lại, đi trở về ghế lái.
Đã là mười một giờ đêm, hơn nữa trên bầu trời đang bay hoa tuyết, xe trên đường cái cũng dần dần bớt đi.
Trình Chi Ngôn lái xe, lái về phương hướng nhà trọ anh thuê, Tiểu Thỏ liền ngồi ở trong xe, xuất thần nhìn bão tuyết bay lả tả bên ngoài.
Ngừng xe xong, lại vào thang máy, Tiểu Thỏ mới vừa bước ra cửa thang máy, lại cảm thấy thân thể chợt nhẹ, chính mình lại có thể cả người đều bị Trình Chi Ngôn bế lên.
"Anh anh anh... anh muốn làm gì??" Tiểu Thỏ duỗi tay nắm chặt cổ áo Trình Chi Ngôn, vẻ mặt hoảng sợ hỏi anh.
"Em cứ nói đi??" Trình Chi Ngôn không đợi Tiểu Thỏ trả lời, đã cúi đầu, chặn lên cánh môi đỏ thắm của cô.
"Ưm... ưm ưm..."
Đây vẫn là ở trong hành lang a!!
Chúng ta còn chưa có tiến vào cửa nhà đâu!!
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thỏ nắm lấy cổ áo Trình Chi Ngôn, nắm đến khớp xương cũng có chút trắng bệch.
Nhưng mà Trình Chi Ngôn lại hết sức nghiêm túc chuyên chú hôn cô, bước chân bước về phía cửa chính nhà trọ mình thuê, sau đó xoay người, đặt Tiểu Thỏ ở trên cửa nhà trọ, tiến thêm một bước hôn sâu nụ hôn này.
"Ưm... ưm ưm..."
Anh đi vào trước rồi hôn a!!
Tiểu Thỏ trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt thanh tú soái khí của Trình Chi Ngôn, trong nháy mắt khóc không ra nước mắt.