Mục lục
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Không được, tớ chính là muốn đánh mặt!!" Trình Thi Đồng hướng tới bên kia điện thoại cực kỳ mất hứng nói.

"Uh`m... Vậy cậu muốn đánh mặt mà nói, tớ liền cố mà cho cậu đánh một quyền đi." Cố Ninh Thư cúi đầu cười, xem như làm ra thỏa hiệp Trình Thi Đồng.

" Được." Trình Thi Đồng gật gật đầu, khóe mắt đuôi mày, cũng tràn đầy đều là ý cười.

" Vậy còn một tin tức tốt là cái gì??" Cố Ninh Thư nở nụ cười một hồi, mới tiếp tục hướng tới Trình Thi Đồng hỏi.

"Uh`m, còn một tin tức tốt chính là tớ tính toán hết tết liền đi Bắc Kinh thăm cậu." Một bàn tay Trình Thi Đồng cầm di động, một cánh tay kia bọc trong túi chính mình, cười tít mắt hướng tới bên kia điện thoại nói.

Thực ra cô vốn là tính toán hết năm đi Bắc Kinh tìm Cố Ninh Thư, sau đó buộc anh làm hòa cùng cô.

Dù sao cô đã nghĩ tốt, Cố Ninh Thư sinh là người Trình Thi Đồng cô, chết là ma Trình Thi Đồng cô, dù sao mặc kệ nói như thế nào anh đều là của cô.

Bất quá trước mắt, nếu anh vừa rồi đã năn nỉ chính mình làm hòa, vậy cô là có thể xem như đi Bắc Kinh thăm anh rồi.

Bên kia điện thoại Cố Ninh Thư hơi run sợ một phen, sau đó hướng tới cô thấp giọng cười nói: "Cậu xác định đây là một tin tức tốt mà không phải một cái tin tức tệ hơn sao??"

"Cố Ninh Thư, cậu có ý tứ gì nha!?" Trình Thi Đồng nhịn không được hướng tới bên kia điện thoại quát.

"Cậu vừa mới nói định lúc gặp mặt hung hăng đánh tớ một trận, tớ vốn còn muốn gặp mặt tiếp theo như thế nào cũng phải đợi cho khai giảng, không nghĩ tới hết tết cậu liền muốn tới đánh tớ, bị đánh trước thời gian, chẳng lẽ không phải tin tức tệ hơn sao??" Cố Ninh Thư cố nén ý cười, hướng tới Trình Thi Đồng hỏi.

"Cậu..."

Trình Thi Đồng thiếu chút nữa cũng bị anh làm bực bội nhếch miệng, "Lời này của cậu có ý tứ gì nha!? Có phải không muốn gặp tớ hay không? A? Cậu thành thật khai báo cho tớ!!"

"Làm sao có thể a..." Trong thanh âm Cố Ninh Thư tràn đầy đều là ôn nhu nói: "Nói đùa với cậu."

Thanh âm của anh dừng một chút, sau đó tiếp tục chậm rãi nói: "Cậu biết không, trong mấy ngày nay ở Bắc Kinh, tớ không có lúc nào là không nhớ tới cậu, Đồng Đồng, nếu có thể tớ hi vọng cậu hiện tại có thể xuất hiện tại trước mặt tớ hung hăng đánh tớ một trận."

"..."

Trình Thi Đồng nghe thanh âm ôn nhu làm cho người ta muốn rơi lệ bên kia, hơi run sợ một phen, sau đó cau cái mũi nhỏ chính mình, hướng tới Cố Ninh Thư không vừa ý nói: "Thôi đi, ngộ nhỡ lúc đánh cậu, xuống tay nặng, đánh cậu đổ máu, cậu lại được tiến vào phòng săn sóc đặc biệt truyền máu."

"Ha ha..." Cố Ninh Thư cúi đầu nở nụ cười một tiếng nói: "Cho nên nhất định đời này cậu cùng bạo lực gia đình không có duyên rồi hả?"

"Cố Ninh Thư!!!" Trình Thi Đồng nhịn không được hướng tới bên kia điện thoại rống lớn nói: "Cậu đừng cho là tớ không đành lòng đánh cậu! Tỷ tỷ có một trăm biện pháp không nặng hung hăng trừng phạt cậu."

" Được, chúng ta."

Trong điện thoại anh nói xong câu đó lại là từng đợt tiếng pháo hoa vang lên.

Trình Thi Đồng cười tít mắt cầm di động, nhìn pháo hoa sáng lạn đầy trời cảm khái nói: "Cố Ninh Thư, tớ nói với cậu, phía bên tớ pháo hoa rất đẹp, thật sự rất muốn cùng nhau xem với cậu."

"Uh`m."

Cố Ninh Thư ngồi ở trên giường bệnh phòng bệnh, nhìn ánh sáng khói lửa phía bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: " Đúng a, rất đẹp, tớ nhìn thấy rồi."

Nhưng mà pháo hoa đẹp cũng không đẹp bằng cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK