Tết âm lịch qua đi, Trình Thi Đồng còn chưa kịp đi Bắc Kinh Cố Ninh Thư liền gọi điện thoại tới đây, nói cho cô bệnh viện Bắc Kinh đã chẩn đoán chính xác, bệnh của anh cũng không có gì trở ngại, trước vẫn chảy máy mũi đại khái là vấn đề thời tiết, sau này trở về miễn là phải chú ý một chút liền không vấn đề gì rồi.
Cúp điện thoại, Trình Thi Đồng xoay người liền hung hăng bẹp một ngụm trên mặt Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn cô nói: "Cậu...Cậu làm gì??"
"Tiểu Thỏ, không thể tưởng được Phật tổ Văn Lai Tự còn rất linh, Cố Ninh Thư thật sự không có việc gì rồi!" Trình Thi Đồng cao hứng phấn chấn nhìn Tiểu Thỏ nói: "Cậu ấy nói tiếp qua hai ngày có thể trở lại, ha ha ha ha.. Lần này tớ không cần nghìn dặm xa xôi đi Bắc Kinh đánh cậu ấy rồi."
"Thật vậy chăng!?" Tiểu Thỏ nghe tin tức này, cũng là từng đợt cao hứng, cô trở tay ôm lấy Trình Thi Đồng, dùng lực hôn một cái trên mặt cô nói: "Thật tốt quá! Chờ Cố Ninh Thư trở về, chúng ta nhất định phải chúc mừng một phen!!"
"Không thành vấn đề!!"
Trình Thi Đồng liên tục gật đầu, bưng mặt Tiểu Thỏ lại là bẹp bẹp vài ngụm.
Trình Chi Ngôn ngồi ở trên ghế sofa, đầu đầy hắc tuyến nhìn hai người trước mắt ôm ấp cùng một chỗ, ho nhẹ một tiếng nói: "Hai người chú ý một chút..."
"Chú ý cái gì??" Trình Thi Đồng vẻ mặt hưng phấn mà quay đầu lại, nhìn Trình Chi Ngôn cau mày nói: "Chú nhỏ, chẳng lẽ chú không mừng thay cho cháu sao?? Cố Ninh Thư không có việc gì a!"
"Chú là mừng thay cho cháu." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, tiếp tục nói: "Nhưng mà chú cảm thấy nếu cháu cao hứng mà nói hẳn là ôm lấy Cố Ninh Thư nhà cháu dùng lực hôn, mà không phải ôm vợ chú hôn loạn khắp nơi."
"A, vớ vẩn, ghen tị liền nói thẳng, nói uyển chuyển như vậy làm gì?" Trình Thi Đồng cười đến miệng không khép lại được, cô buông tay ôm Tiểu Thỏ ra, ngược lại bổ nhào về phía Trình Chi Ngôn, không khỏi phân trần hung hăng hôn một cái trên mặt anh nói: "Đến đây đi, chú nhỏ, hôn một phen, cháu không hôn vợ chú, chú hẳn là sẽ không ăn dấm chua?"
"..."
Trình Chi Ngôn vẻ mặt ghét bỏ đưa tay xoa xoa chỗ Trình Thi Đồng vừa mới hôn, thanh âm chậm rãi nói: "Chú không ăn giấm, nhưng mà chú sợ Tiểu Thỏ sẽ ghen, cho nên cháu vẫn lại là ra ngoài hôn người khác đi."
"Cắt ~" Trình Thi Đồng dùng lực mắt liếc, sau đó hoa chân múa tay vui sướng ra ngoài.
Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn liếc nhìn nhau, nhịn không được đều bật cười.
Sau khi học kỳ mới khai giảng, Tiểu Thỏ nhìn Cố Ninh Thư mang theo vẻ mặt ý cười nhợt nhạt đứng ở trước mặt cô cùng Trình Thi Đồng, rốt cục cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cố Ninh Thư đứng ở một mảnh ánh sáng tươi đẹp trong hành lang, hướng tới Trình Thi Đồng mở hai cánh tay ra, thanh âm ôn nhuận nói: "Đồng Đồng, tớ đã trở về."
Mấy chữ vô cùng đơn giản, vậy mà làm cho cái mũi Trình Thi Đồng đau xót, nhịn không được liền hướng tới anh xông đến.
Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn hai người bọn họ, vốn cho là sẽ thấy hình ảnh cửu biệt trọng phùng ( gặp lại sau xa cách), không nghĩ tới Trình Thi Đồng sau khi bổ nhào tới vậy mà quăng một quyền đánh trên ngực Cố Ninh Thư, "Trở về em gái cậu!!Cậu cho là hướng tới tớ cười một cái tớ liền không đánh cậu sao?Cậu nghĩ đến đẹp!!"
....
Hình ảnh trước mặt quá mức bạo lực, ngay cả Tiểu Thỏ cũng nhịn không được thay Cố Ninh Thư ngực tê rần.
"Uh`m..." Cố Ninh Thư hừ một tiếng, sau đó che ngực vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nói: "Cậu thật đúng là đánh a..."