Mục lục
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: crazy_crazy

Beta: Linh Ngọc

Ba Trình nghe những lời nói làm người ta giận sôi, nhịn không được lên tiếng: “Cô giáo, không thể nói như vậy được, Tiểu Thỏ nhà chúng tôi có điểm nào kém?”

“Điểm nào kém? Giai cấp, địa vị bất đồng, đã đủ kém rồi!” Cô giáo Ngụy không kiên nhẫn cắt đứt lời nói của ba Trình: “Anh cho rằng đứa bé có thành tích học tập tốt, thì sau này có thể thay đổi cuộc sống? Anh sai rồi, tôi nói cho anh biết, đợi sau khi các cô tốt nghiệp, dựa vào một gia đình có thế lực, tìm công việc gì mà chẳng được? Còn nếu không có chỗ dựa, dù có thành tích tốt đến mấy, cũng khó mà tìm được việc, chấp nhận đi, đây là xã hội!”

“...”

Lão Trình cạn lời, nói với vị giáo viên này đúng là như đàn gảy tai trâu.

“Sự việc hôm nay của Bạch Tiểu Thỏ...” Lúc cô giáo Ngụy đang định nói thêm gì đó, đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

“Cô giáo Ngụy, cô ở đây sao?” Giọng hiệu trưởng từ ngoài cửa vọng vào.

Cô giáo Ngụy lập tức thu lại vẻ khó chịu trên mặt, cười tươi như hoa đứng lên, chạy ra cửa, vừa đi vừa nói: “Đây, đây, hiệu trưởng Vương tìm em có việc gì không?”

“A... Việc đánh giá hàng năm của giáo viên, có khả năng cần cô viết báo cáo tổng kết....” Hiệu trưởng Vương mở cửa phòng làm việc, vừa cúi đầu xem tài liệu trong tay, vừa nói với cô giáo Ngụy.

“Được, được, không thành vấn đề!”

“Ừ, đây là báo cáo yêu cầu, cô cầm lấy xem chút đi.” Hiệu trưởng Vương đưa tập tài liệu cho cô giáo Ngụy, vừa ngẩng đầu lên, thấy ba Trình Chi Ngôn đang đứng trong phòng làm việc: “A...Cô có phụ huynh học sinh ở đây, vậy tôi không....Trình...Trình....Trình! Cục trưởng Trình!? Sao ngài lại ở chỗ này?”

Hiệu trưởng Vương lúc đầu chỉ thấy lưng của lão Trình, đợi thấy rõ mặt, cả người kích động, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.

Ông như một làn khói chạy đến cạnh lão Trình, nhiệt tình vươn tay ra, khom lưng bắt tay lão Trình, rồi kích động nói: “Ngài đến để thị sát công việc sao? Ai nha, ngài đến mà cũng không báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài một ly trà thật ngon, ai da, cục trưởng Trình, sao cả người của ngài lại ướt như vậy?”

Lão Trình khẽ mỉm cười, nắm lấy tay hiệu trưởng Vương, trầm giọng nói: “Không phải không phải, tôi là do co gái gây họa, bị gọi gặp phụ huynh, đang ở đây khiêm tốn tiếp nhận lời dạy bảo của chủ nhiệm lớp!”

“Ở đâu? Đây là con gái ngài!?” Hiệu trưởng Vương vội vàng nhìn sang Tiểu Thỏ đứng cạnh lão Trình, không ngừng khen ngợi: “Ai da, lệnh tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp, quả thật như được đúc ra cùng khuôn với mẹ.”

“A...Ông gặp mẹ bé rồi?” Lão Trình tiếp tục mỉm cười, mặt không biến sắc hỏi.

“Lúc trước, khi ngài tham gia hoạt đông, không phải là mang theo phu nhân cùng đi sao, ai da, ngài nhìn đi, rất giống mẹ bé!” Hiệu trưởng Vương tiếp tục râu ông nọ cắm cằm bà kia * tán dương.

(*)Có thể hiểu nôm na là hiệu trưởng đang nịnh ba Trình Chi Ngôn

“...”

Lão Trình cười, quay đầu, phát hiện Tiểu Thỏ cũng đang mở to hai mắt nhìn mình, trong mắt hai cha con có dòng chữ “Không còn gì để nói” thật lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK