"...." Nhất thời vẻ mặt Trình Chi Ngôn có chút một lời khó nói hết, người này, một câu còn không quên vậy mà lại bỏ qua chuyện này sao.
"Thấy chưa, người thích Tiểu Thỏ chúng ta rất nhiều." Vẻ mặt lão Trình nghiêm lại nhìn nét mặt của Trình Chi Ngôn, giọng nói tức tối: "Đến lúc này rồi mà con còn phân vân mình có muốn lấy Tiểu Thỏ hay không, ba cho con biết, trên đời này không có thuốc hối hận đâu, đừng chờ tới lúc Tiểu Thỏ lớn lên, bị người khác cướp lấy, lúc đó con hối hận cũng không kịp nữa là!"
"Ba..." Trình Chi Ngôn yếu ớt ngẩng đầu nhìn ba ruột của mình hỏi: "Ba thân là cục trưởng bộ giáo dục, vậy mà lại giáo dục cho con trai mình yêu sớm, ba nghĩ thế nào là hợp lý sao?"
"Hợp, sao lại không hợp?" Lão Trình cầm đôi đũa gõ một cái vào bát cơm, chính nghĩa nói: "Con có hiểu cái gì là lo lắng lâu dài không, con có hiểu cái gì là trai tài gái sắc không, con có hiểu cái gì là thanh mai trúc mã không, con nhìn hai người các con đi, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hiểu rõ nhau, con còn có thể có tình cảm sâu với ai hơn Tiểu Thỏ chứ?"
"..." Trình Chi Ngôn lại hết đường nói rồi.
Chu Nguyệt cười híp mắt nhìn bọn họ, ở thời khắc mấu chốt ngắt lời nói: "Được rồi, được rồi, Tiểu Thỏ còn nhỏ, bây giờ suy nghĩ đến những thứ này còn quá sớm, dù sao Tiểu Thỏ cũng giống như con gái mình, nếu như Trình Chi Ngôn không đối tốt với con bé, tôi sẽ gả con bé cho người đẹp trai khác."
"Con không muốn, con không muốn, con phải gả cho anh nước chanh!!" Tiểu Thỏ vừa nghe mẹ Chu muốn gả mình cho người khác, lập tức lo lắng.
"Được rồi, mẹ nói giỡn thôi." Chu Nguyệt có chút buồn cười mà nhìn Tiểu Thỏ, lấy đũa gắp sườn xào chua ngọt mà cô thích nhất đặt vào bát cô nói: "Tiểu Thỏ chúng ta ai cũng không lấy, chỉ lấy Trình Chi Ngôn thôi được không?"
"Được!!" Giọng nói Tiểu Thỏ vang dội trả lời.
Trình Chi Ngôn rầu rĩ đẩy đẩy cơm trong bát cơm mình, trong lòng đủ loại cảm giác.
Xin hỏi mọi người, cuối cùng có suy nghĩ đến ý kiến của con không!!?"
————
Ngày hôm sau là Chủ nhật, lão Trình vì bù lại tiếc nuối không thể tham gia đại hội thể dục thể thao nhà trẻ Tiểu Thỏ, mang theo Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn cùng nhau đi vườn bách thú hoang dại Thượng Hải.
Thời gian xuất phát là năm giờ buổi sáng.
Tiểu Thỏ còn đang ngủ mê man thì bị lão Trình dẫn theo, trực tiếp leo lên xe buýt đi đến vườn bách thú hoang dại Thượng Hải.
Trình Chi Ngôn ngáp dài đi theo phía sau cha mình, siêu cấp không biết nói gì nói: " Rõ ràng là ba đồng ý muốn dẫn Tiểu Thỏ đi vườn bách thú, vì sao muốn gọi con theo?"
"Ôi, tiểu tử thối này, cha con làm việc ở ngoài nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều không có thời gian cùng con đi chơi, bây giờ dẫn con đi chơi một chuyến, vậy mà con còn hỏi ba vì sao?" Lão Trình còn đang ôm Tiểu Thỏ mê man, tức giận hướng con trai của mình trợn trừng mắt.
"Con đã lớn, đi vườn bách thú toàn là đứa trẻ?" Trình Chi Ngôn vẫn cực kỳ không biết nói gì như cũ.
"Vậy xem như con đi chăm sóc vợ con, được chưa?" Lão Trình trợn mắt nhìn anh, cảm thấy con trai của mình tại sao ngốc như vậy, một chút cũng không như mình, quả thực chính là cái đầu gỗ không thông suốt.
"Ai nói em ấy là vợ của con rồi.... Em ấy còn chưa trưởng thành mà!"
"Bạn gái con, được chưa?"
"..."
Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngủ đến trời đất mù mịt, muốn tiếp tục tiếp tục phản bác, lại không mở miệng được.