Sau khi hai người ở khu tự phục vụ ăn cơm trưa đơn giản, liền lên đường lần nữa.
Lộ trình này vốn là chỉ cần nửa tiếng liền có thể đến thành phố Z, cuối cùng lái hơn ba tiếng mới đến nhà.
Lúc về đến nhà đã là hai giờ chiều.
Mẹ Tiểu Thỏ còn có bác sĩ Từ, đã sớm biết xế chiều hôm nay Tiểu Thỏ muốn trở về, vì vậy quét dọn trong nhà rực rỡ hẳn lên.
Sau khi Trình Chi Ngôn mang theo va ly hành lý vào cửa theo sau Tiểu Thỏ, mẹ Tiểu Thỏ vẻ mặt nhiệt tình nhìn Trình Chi Ngôn, tiếp nhận va ly hành lý trong tay anh, liền đẩy anh để anh ngồi vào trên sô pha phòng khách.
"Mẹ, thực không cần phiền toái như thế." Vẻ mặt Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ nhìn mẹ Tiểu Thỏ.
Kể từ sau khi Tiểu Thỏ đổi giọng gọi ba mẹ anh là ba mẹ, Trình Chi Ngôn cũng dần dần bắt đầu gọi mẹ Tiểu Thỏ là mẹ.
"Không phiền toái, không phiền toái, chú Từ của con vừa lúc đi Phúc Kiến công tác, mang theo một chút trà ngon trở về, con ngồi ở đây một lát, ta đi pha cho con." Mẹ Tiểu Thỏ vẻ mặt tươi cười sau khi ấn Trình Chi Ngôn đến trên sô pha phòng khách, liền đi tới phòng bếp.
Bác sĩ Từ và Trình Chi Ngôn lên tiếng chào, cũng đứng dậy đi phòng bếp hỗ trợ.
Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, lại nghĩ tới những lời anh nói trên xe lúc trước, trong lòng đánh trống lớn, liền không dám cọ sang bên cạnh.
"Ba, có phải Thỏ trở về hay không??"
Đúng lúc này, giọng nói từ Cảnh Thần truyền tới từ trên lầu, kèm theo một trận tiếng bước chân "bịch bịch bịch" xuống cầu thang, khuôn mặt soái khí anh tuấn lộ ra.
"Thỏ gì chứ, gọi là chị Tiểu Thỏ!!" Bác sĩ Từ nhô đầu ra từ trong phòng bếp, trừng Từ Cảnh Thần một cái, giọng nói không vui nói: "Sao đã lớn như thế, vẫn không có chút lễ phép nào chứ."
"Cô ấy mới không phải là chị của con!!" Từ Cảnh Thần làm mặt quỷ với bác sĩ Từ, một đường chạy vội tới bên cạnh Tiểu Thỏ, trực tiếp một tay ôm lấy cô vào trong lòng.
"Khụ... Khụ khụ..."