Trình Thi Đồng cảm giác chân mình có chút như nhũn ra.
Cô ngồi xuống ở trên chiếc ghế dài trong hành lang kia, ánh mắt ngây ngốc nhìn Cố Ninh Thư trong phòng săn sóc đặc biệt, trên những dụng cụ tinh vi kia đang hiện lên huyết áp nhịp tim của anh, anh rõ ràng còn sống, còn ở trước mặt của mình, nhưng không biết rõ vì sao, cô lại cảm thấy anh cách mình càng ngày càng xa.
Cô ngồi ở trên ghế dài rất lâu, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Tới lúc gần tối, có bác sĩ đi đến kiểm tra, Trình Thi Đồng nhìn các bác sĩ mặc vô quần áo khuẩn, đứng ở bên cạnh Cố Ninh Thư, tựa hồ đang nhíu lông mày lại tham thảo cái gì đó.
Đúng lúc đó, Cố Ninh Thư vẫn luôn hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, lại có thể chậm rãi mở mắt.
Trình Thi Đồng cảm giác nhịp tim của mình đều sắp muốn nhảy ra ngoài.
Cô nhìn thấy Cố Ninh Thư mang mặt nạ bảo hộ dưỡng khí, xoay đầu lại, đôi mắt trong suốt kia thẳng tắp nhìn mình, trong ánh mắt là thần sắc ôn nhu cô chưa bao giờ thấy qua.
Mà giữa cô và anh, lại cách một tường thủy tinh trong suốt, rõ ràng nhìn thấy đối phương, nhưng hoàn toàn không thể chạm đến...
"Ninh Thư!! Ninh Thư..." Mẹ Cố Ninh Thư sau khi nhìn thấy anh mở mắt ra, lập tức kích động lớn tiếng nói với ba Cố Ninh Thư: "Ninh Thư tỉnh, lão Cố, mau nhìn đi!!"
Ba Cố Ninh Thư cũng là vẻ mặt kích động đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh, nhìn Cố Ninh Thư trong phòng bệnh.
Nhưng mà thế giới lớn như vậy, trong ánh mắt của anh cũng chỉ có một mình Trình Thi Đồng.
Hai tay Trình Thi Đồng đỡ ở trên cửa sổ thủy tinh, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Ninh Thư, sợ trong lúc mình nháy mắt một cái, anh liền sẽ nhắm mắt lại.
Sau đó, cô nhìn thấy anh cười với mình một chút.
Tươi cười ấm áp và thanh thiển.
Các bác sĩ đứng ở bên cạnh Cố Ninh Thư tựa hồ là thương lượng một vài lời nói, sau đó liền một người tiếp theo một người đi ra phòng bệnh ICU.