Đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.
??
Tiểu Thỏ cảm thấy.... Anh nước chanh giống như có phần không quá đúng lắm??
Nhưng mà không đợi cô mở miệng hỏi, Trình Chi Ngôn đã yên lặng leo lên ban công đứng ở trước cô.
Khoảng cách gần như vậy, mùi trong veo mà lạnh lùng riêng biệt trên người anh kia nháy mắt liền bao vây cô trong đó.... Dường như còn lẫn lộn mùi rượu nồng đậm??
Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi Trình Chi Ngôn có phải uống rượu hay không, anh vậy mà đã vươn ra một bàn tay thon dài bất ngờ bắt lấy cánh tay của cô, kéo cô hướng tới phương hướng chính mình.
Tiểu Thỏ lảo đảo một cái không có đứng vững cả người liền hướng tới trong ngực Trình Chi Ngôn ngã tới.
Một bàn tay anh ôm vòng eo mảnh khảnh của Tiểu Thỏ, một cánh tay kia nắm chiếc cằm thon, lập tức cúi người hôn lên môi hồng nhuận.
"Ưm... Nước chanh..." Thanh âm Tiểu Thỏ còn chưa hô ra khỏi miệng liền đã bị anh ngăn ở trong miệng.
Lưỡi trắng mịn của anh cạy mở răng của cô, đầu lưỡi tìm đến đầu lưỡi mềm mại của cô, hung hăng mang theo một tia ý tứ trừng phạt.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một trận trời đất ngả nghiêng, một cỗ vị rượu nồng đậm nháy mắt liền từ trong miệng cô lan tràn.
Anh... Uống rượu rồi hả??
Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn khuôn mặt thanh tú đẹp trai Trình Chi Ngôn.
Trên mặt của anh cũng không có vẻ mặt đặc biệt gì, thậm chí có thể nói vẻ mặt của anh là trong veo mà lạnh lùng, không mang theo một chút cảm xúc.
Đôi mắt trong suốt mà sâu thẳm kia giống như một cái đầm nước suối sâu không thấy đáy, yên lặng nhìn chăm chú vào cô.
Ánh mắt hai người bọn họ liền thẳng tắp nhìn đối phương như vậy, nhưng mà quấn cùng một chỗ.
Tiểu Thỏ dần dần cảm thấy trên người có chút nóng lên, mặt cũng không tự chủ được đỏ, cuối cùng, cô bại trận trong ánh mắt Trình Chi Ngôn, yên lặng nhắm hai mắt lại.
Nụ hôn của anh hoàn toàn khác trước kia.
Càng thêm dùng lực, càng cường thế, cũng càng làm cô không được phép từ chối.
Trái tim Tiểu Thỏ ở trong lồng ngực phù phù nhảy, tốc độ nhanh gần như sắp từ trong cổ họng bung ra.
Một bàn tay Trình Chi Ngôn ôm eo của cô, khiến cho thân thể của cô dán chặt anh, mà một cánh tay kia của anh chế trụ sau đầu cô, tư thế như vậy làm cho cô trong lòng anh, dưới môi anh căn bản không thể nhúc nhích.
Tiểu Thỏ cảm thấy trước mắt mình có một chút hoa mắt chóng mặt.
Hô hấp của anh cũng mang theo một chút vị rượu nồng đậm ấm áp phun trên gương mặt cô, thậm chí bởi vì anh đang hôn môi cô, cô cũng có thể cảm giác được mũi thẳng thắn của anh đang ở trên mặt mình.
Tiểu Thỏ không biết anh uống vào bao nhiêu rượu, cũng không biết tửu lượng anh nước chanh rốt cuộc là bao nhiêu, có uống rượu hay không.
Cô chỉ biết là bản thân bị anh quyết đoán cường thế dây dưa, gần như cơ hội để cho cô thở dốc một chút, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng đều không có, đành phải bị ép quấn quít cùng anh.
Tiểu Thỏ liền ngửa đầu đứng ở trên sân thượng như vậy, tay nhỏ mảnh khảnh cũng dần dần vốn để ở ngực của anh chuyển biến thành vòng cổ của anh.
Một cái nụ hôn nhiệt liệt như vậy không biết giằng co bao lâu, mãi đến khi Tiểu Thỏ cảm thấy cánh môi mình có một chút đau Trình Chi Ngôn mới chậm rãi dời lên mặt.