Tiểu Thỏ cứng ngắc quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, nếu là chính mình làm nũng với anh như thế... Có thể bị đánh chết hay không??
Chỉ là vừa nghĩ tới chính mình rúc vào trong lòng Trình Chi Ngôn, sau đó dùng cái loại giọng nói lạc lạc lạc lạc đó làm nũng, Tiểu Thỏ lại cảm thấy toàn thân một trận ác hàn.
Tựa hồ là cảm giác được ánh mắt Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn cúi đầu xuống, một đôi mắt trong suốt mang theo lạnh lẽo nhìn cô, môi mỏng khẽ nhúc nhích thấp giọng hỏi: "Làm sao, em cũng muốn bảo anh gắp thức ăn giúp em??"
"Không cần không cần không cần... em tự làm là được rồi." Tiểu Thỏ lắc đầu nhỏ giống như trống bỏi, tay nhỏ bé còn không ngừng dao động.
Trình Chi Ngôn hơi nheo mắt nhìn cô.
Cái này...
Tiểu Thỏ duỗi tay lau một phen mồ hôi trên trán, sao cô đột nhiên cảm thấy ánh mắt Trình Chi Ngôn còn lạnh hơn vừa rồi chứ...
Vừa nghĩ như thế, cô vừa duỗi tay cầm lấy đũa trên bàn, tự lực cánh sinh lên.
Lâm Sở Sở ngồi ở đối diện Tiểu Thỏ nhìn cô trong chốc lát, sau đó nhịn không được cười một tiếng, tiếp theo quay đầu nhìn Hạ Phong, tiếp tục làm nũng nói với anh: "Chán ghét, anh toàn gắp món ăn vào trong dĩa, đều không đút em... Trong lòng anh không có người ta chút nào..."
"Sao có thể chứ, tiểu bảo bối, nếu em muốn anh đút em, liền sớm nói một chút đi, đừng nói dùng đũa đút em, dù là dùng miệng đút em cũng được nha." Hạ Phong cười đến vẻ mặt cái gì kia, duỗi tay bóp cái cằm Lâm Sở Sở, còn thực dùng miệng ngậm một con tôm bự đã lột tốt, đút cho cô ta.
"Ai da, chán ghét, nhiều người như vậy mà..." Lâm Sở Sở vẻ mặt thẹn thùng duỗi tay nhẹ nhàng nện Hạ Phong một cái.
"Thẹn thùng cái gì, đều là người mình." Hạ Phong cười hì hì ôm cô ta.
Tiểu Thỏ nhìn một màn trước mắt này, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng lên.