Mua bỏng, lại mua đồ uống, trước khi tiến đi vào xem phim, Trình Thi Đồng rõ ràng đã lời thề son sắt nói chính mình cái gì cũng không sợ, cuối cùng vẫn còn vừa xem vừa thét chói tai, cuối cùng cả người đều vùi ở trong lòng Cố Ninh Thư, sít sao ôm eo anh, nói cái gì cũng không dám xem.
Cố Ninh Thư có chút buồn cười nhìn cô, thừa dịp khi đám người trên màn hình kia dừng thét chói tai, anh tiến đến bên tai Trình Thi Đồng thấp giọng nói: "Cứ sợ hãi như vậy??"
Mặt Trình Thi Đồng đỏ lên, giờ phút này cũng chẳng quan tâm vấn đề mặt mũi với không mặt mũi, dù sao chính là gắt gao ôm Cố Ninh Thư, không nói lời nào.
"Vậy em nhìn anh, sẽ không khá hơn một chút ư??" Cố Ninh Thư vừa nói, vừa tháo mắt kính 3D trên mặt cô xuống, ở dưới ánh sáng yếu ớt trên màn ảnh kia, chậm rãi cúi đầu xuống, dùng cánh môi của mình nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng mịn của cô.
Trình Thi Đồng thẳng tắp nhìn anh.
Gò má hình dáng rõ ràng của anh, ở trong rạp chiếu phim một mảnh đen nhánh, ở dưới ánh sáng chiếu chiếu của màn ảnh, lúc sáng lúc tối, trong mi mắt anh mang theo vui vẻ nhẹ nhàng, trong ánh mắt là thâm tình nồng đậm không tan được.
Trình Thi Đồng buông hai tay ôm eo anh ra, ngược lại ôm lấy gò má anh, ở khi anh còn chưa kịp phản ứng, đưa cánh môi đỏ thắm của mình lên.
Ở trong rạp chiếu phim đen nhánh, ở trong các loại thét chói tai tràn ngập bên tai, nụ hôn này của cô và anh, đặc biệt ôn nhu.
Đợi đến khi hai bên đều thở hồng hộc buông đối phương ra, Trình Thi Đồng ngẩng đầu, nhìn anh cùng với ánh mắt sáng ngời trong bóng tối, đúng là vẫn nhịn không được chóp mũi đau xót.
Cũng may hoàn cảnh này đủ mờ tối, mới có thể làm cho anh không thấy lệ quang trong mắt mình.
Trình Thi Đồng duỗi tay cầm lại mắt kính 3D của mình, đeo đến trên mặt anh một lần nữa, sau đó quay đầu đi, rúc vào trong ngực Cố Ninh Thư, nhẹ giọng nói: "Tiếp tục xem phim đi."
"Ừ." Cố Ninh Thư cúi đầu đáp một tiếng, vừa rồi trong nháy mắt đó, thủy quang trong con ngươi của cô, anh làm sao có thể không nhìn thấy.
Trong nội tâm, không tiếng động thở dài một tiếng.