“Cậu uống nhanh như vậy làm gì chứ, lại không có người giành với cậu!” Lục An Nhiên nhịn không được mà trợn trắng mắt tùy tiện cầm thêm một ly nước cam nhét vào tay Sở Dao: “Lại cho cậu thêm một ly là được!”
“Mình...” Sở Dao thật sự muốn hất toàn bộ ly nước cam này vào mặt Lục An Nhiên, nhưng vẫn cố gắng ngăn chặn sự tức giận trong lòng, sau đó bỏ ly nước cam xuống mà bưng ly rượu bị hạ thuốc lên nói: “An Nhiên, mình thật sự rất muốn vui vẻ thoải mái với cậu!”
“Vui vẻ thoải mái?” trong mắt Lục An Nhiên lướt qua một tia khinh bỉ: “Hiện tại giữa chúng ta không vui vẻ thoải mái sao?”
“À... tốt thì cũng rất tốt... vẫn hy vọng sẽ tốt hơn một chút!” Sở Dao cười nói: “Giống như chúng ta của trước đây, lúc đó tốt biết mấy!” Lục An Nhiên của lúc đó chính là một con chó nghe lời! Như vậy tốt cỡ nào!
Chúng ta của trước đây? Lục An Nhiên không hề cảm thấy tốt, uống một ngụm nhỏ nước cam trong ly, Lục An Nhiên cũng không trả lời lại.
“An Nhiên, có thể trước đây giữa hai chúng ta có hiểu lầm gì đó, nhưng cậu hãy tin mình, ý tứ của mình là ý tốt, mình tuyệt đối toàn tâm toàn ý hi vọng cậu vui vẻ!” loại tình ý chân thành này của Sở Dao diễn thật sự rất tốt.
“Mình biết.” Lục An Nhiên đem ngụm nước cam còn lại trong ly một ngụm uống sạch nói: “Mình không mù cũng không ngốc, ai đối xử tốt hay xấu với mình, mình đều dùng bút ghi tạc trong lòng đó!”
Nhìn thấy Lục An Nhiên đã uống hết ly nước cam, Sở Dao giơ giơ ly rượu coctail trong tay nói: “Cậu nên uống cùng mình một ly rồi chứ!”
“Được!” Lục An Nhiên bưng ly rượu từ sau lưng lên, nhẹ nhàng chạm cốc với Sở Dao.
“Hy vọng tình bạn bè giữa chúng ta sẽ trường tồn lâu dài!” Sở Dao nói lời chúc rượu giả dối, trong mắt mang theo một tia nghi hoặc, ly rượu trong tay ả là ly có thêm thuốc, vốn dĩ nghĩ rằng Lục An Nhiên sẽ nghi ngờ, sau đó hai người sẽ đổi ly rượu với nhau, sẽ để cho Lục An Nhiên uống ly có thuốc, nhưng tại sao Lục An Nhiên vẫn chưa biểu lộ thái độ gì chứ?
“Hơ hơ!” Lục An Nhiên cười cười đem ly rượu kề vào môi, lại nhìn sự chần chừ trong mắt Sở Dao, cố ý nói: “Sở Dao sao cậu lại không uống!”
“Uống... uống!” Sở Dao cắn răng, quyết định trong lòng nếu như đến lúc thật sự uống rượu, Lục An Nhiên vẫn chưa nói lời nào, ả ta sẽ giả vờ cầm không chắc mà ném ly rượu xuống đất...
Chính tại thời điểm môi của Sở Dao nhẹ nhàng chạm vào rượu, Lục An Nhiên lại kêu ngừng: “Đợi một lát.”
Sở Dao đang muốn buông tay hành động liền cứng lại, nghiêng đầu nhìn Lục An Nhiên nói: “Có chuyện gì vậy?” trong lòng thật sự vì chính bản thân mà rơi một thân mồ hôi lạnh.
“Mình vẫn cảm thấy chưa thành niên mà uống rượu là không tốt! Uống nước trái cây đi!” Lục An Nhiên lại bỏ ly rượu trong tay xuống nói: “Mỗi người một ly nước trái cây, mình cảm thấy cũng có thể thay thế cho rượu coctail mà đúng không?”
“An Nhiên!” Sở Dao thuận thế đem ly rượu trong tay đặt vào bên cạnh ly rượu của Lục An Nhiên, sau đó nói: “Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, sao hôm nay cậu lại không sảng khoái? Chẳng lẽ cậu còn nghĩ mình có thể hạ độc vào ly rượu sao? Uống cho cậu xem là được!” Sở Dao giả vờ không khó chịu cầm lấy ly rượu coctail Lục An Nhiên để xuống mà ngửa cổ uống cạn, sau đó lắc lư ly rượu trong tay: “Cậu tự nhìn xem!”
Trong lòng Lục An Nhiên không ổn réo lên, ly rượu Sở Dao vừa uống xong là ly của cô, ả ta uống sảng khoái như vậy đúng lúc chứng minh ly rượu này chắc chắn có vấn đề! Bây giờ chỉ còn dư lại một ly, Lục An Nhiên không nhịn được cau mày.
“Mình đã uống xong rồi! Bây giờ nhìn cậu thôi!” trong mắt Sở Dao đã xuất hiện màu sắc vui vẻ của sự thắng lợi, cái đứa ngốc Lục An Nhiên này, ả ta muốn trêu đùa còn không phải dễ như trở bàn tay sao?!
Vào lúc Lục An Nhiên đang do dự, Lục An Hân khí thế ầm ầm chạy đến: “Lục An Nhiên, tôi có chuyện muốn nói với cô!”
“Chuyện gì chứ?” Lục An Nhiên không nhịn được mà thả lỏng một hơi, Lục An Hân đến đây lúc này, không thể nghi ngờ được chính là đã giải quyết được nhu cầu cấp bách của cô.
“Cô đừng giả vờ không biết đi!” giọng điệu của Lục An Hân khó chịu bất bình, quỹ mới biết được cô ta phải khó khăn như thế nào mới thoát khỏi được sự đòi nợ của Tỉnh Hướng Ân: “Cô cư nhiên đem lễ phục chưa trả tiền tặng cho tôi, cô có ý gì?”
“Tặng?” Lục An Nhiên không nhịn được phụt cười: “Dùng sai từ rồi chăng!”
“Cô...” Lục An Hân nhất thời nghẹn lời giảo biện nói: “Những cái khác tôi không quan tâm, hôm nay rõ ràng chính miệng cô đã nói tặng bộ lễ phục này cho tôi!”
“Tôi không hề nói là tặng cho chị, tôi nói là nhường cho chị mà!” khóe miệng Lục An Nhiên hơi hơi dương lên nói: “Mặc cũng đã mặc rồi, bây giờ lại muốn lật mặt? Cũng được! Muốn quỵt nợ? Cũng được! Muốn để tôi trả tiền? Cũng được!”
Nghe thấy lời của Lục An Nhiên, sắc mặt Lục An Hân lộ ra tia vui mừng.
“Nhưng chị phải để cho mọi người ở đây biết được là, bộ lễ phục này là do tôi mua! Lục An Hân tiểu thư là chị chưa hỏi mà đã tự lấy! Có thể không?” khóe miệng Lục An Nhiên khinh miệt dương lên.
“Cô! Cô nằm mơ đi!” Lục An Hân lập tức mở miệng cự tuyệt, đối diện với đôi mắt của Lục An Nhiên, sự phẫn nộ trong lòng Lục An Hân lại trộn lẫn thêm một tia quẫn bách, cô ta biết trong chuyện này là do cô ta vô lý, nhưng cô ta mặc kệ! Nếu như ngay từ đầu Lục An Nhiên hai tay dâng lên bộ lễ phục này, cô ta phải đến nỗi tự mình đi ăn cắp sao? Bộ lễ phục này trời sinh chính là tồn tại vì cô ta! Lục An Nhiên tự mình không biết điều, liên quan gì đến cô ta? Bất quá cho dù là như thế này, Lục An Hân cũng biết là bản thân cô ta hiện tại không thể lấy được ra số tiền 200 vạn này, nếu như là người khác có đánh chết cô ta cũng sẽ không thừa nhận, kiên trì đổ thừa cho Lục An Nhiên là được! Nhưng đối phương lại là Tỉnh Hướng Ân, là Tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Long thị, một khi đem chuyện này làm lớn lên, đừng nói là tìm đến Lục gia sẽ làm cho ông nội tức giận, khiến cho Lục Quân An và Lưu Nguyệt mắng chửi cô ta, sợ là lời nói dối trước mặt Lục Quân An cũng đã bị nhìn thấu, chuyện này tuyệt đối không thể được! Vì thế Lục An Hân liếm liếm miệng bày ra một bộ dáng yếu đuối: “An Nhiên, em giúp chị đi! Chị là chị họ của em mà! 200 vạn không phải con số nhỏ, nhất thời chị thật sự không thể lấy ra được! Không phải em mở nhà hàng mới rồi sao? Số tiền Lục thị phát xuống em cho chị mượn trước 200 vạn để giải quyết chuyện này trước, sau này chị sẽ trả em mà!” nói thì nói như vậy, nhưng Lục An Hân cũng đã nghĩ xong xuôi, một cắc cô ta cũng sẽ không trả lại cho Lục An Nhiên! Tuyệt đối không!
“Như vậy không tốt đâu!” Lục An Nhiên dùng dư quang liếc Sở Dao đang muốn chen vào nhưng lại sợ đắc tội với Lục An Hân, căn bản muốn mở miệng cự tuyệt nhưng mà lại trở thành do dự kéo dài thời gian, như vậy cũng khá thú vị đó...
“Có cái gì không tốt chứ!” Lục An Hân nhìn thấy sự do dự của Lục An Nhiên, cho rằng vẫn còn có thể tìm được đường sống, liền tiếp tục mở miệng cầu xin nói: “An Nhiên, chúng ta là thân thích với nhau, em sẽ không phải thấy chết mà không cứu chứ!”
“Thấy chết không cứu?” Khóe miệng Lục An Nhiên dương lên: “Làm gì nghiêm trọng đến mức này chứ! Nhà của chú Ba đã nghèo đến mức 200 vạn cũng không thể lấy ra được rồi sao?” “Cái này...” Lục An Hân nhìn thấy xung quanh vẫn còn có người khác, nhíu mày nói: “Cũng không phải đến mức không lấy ra được, nhưng mà...”
“Lấy ra được không phải được rồi sao? Vả lại, tôi cảm thấy chị đi mượn ông nội so với mượn tôi khẳng định sẽ có kết quả tốt hơn rất nhiều!” Lục An Nhiên nói tiếp: “Hiện tại trong tay tôi cũng không có 200 vạn, số tiền mà Lục thị phát xuống cũng sẽ không trực tiếp rót vào túi của tôi, một đồng cũng phải báo giá.”
“Cô… sao cô lại có thể ngốc như vậy…” Lục An Hân hận rèn sắt không thành thép kéo lấy cánh tay Lục An Nhiên qua dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói: “Cô soạn sẵn một dãy các con số về các hạng mục sử dụng không phải được rồi sao? Chỉ có 200 vạn, rất dễ dàng liền có thể dư ra!” cô ta giúp Lục An Hoa làm bản báo giá gì đó, thật sự đã học được rất nhiều thứ!
Lục An Nhiên nghe thấy những lời này của Lục An Hân cảm thấy rất phản cảm, cau mày trong mắt chứa đầy sự khinh bỉ, nhìn ra được một nhà này của Lục Quân An cũng đã không ít lần làm loại chuyện này! Trong chính gia đình của mình cũng phải làm loại chuyện đáng khinh này, một nhà Lục Quân An thật sự hết thuốc chữa rồi!
“An Nhiên, em nghe chị nói…” Lục An Hân nhìn thấy vẻ mặt Lục An Nhiên vẫn là bộ dáng “rối rắm”, thật sự là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể gấp được. Siết siết nắm tay, lại cảm thấy lãng phí bao nhiêu nước miếng cũng đã khô họng, vì thế quay người cầm lấy ly rượu coctail phía sau Lục An Nhiên ngửa đầu uống cạn: “Em giúp chị lần này, lần sau chị sẽ giúp ngược lại em mà!”
“Này! Ly này...” Lục An Nhiên vẻ mặt kinh ngạc, Lục An Hân này tại sao lại uống ly rượu đó chứ? Trên bàn này nhiều ly nước trái cây như vậy cô ta lại không lấy, tại sao lại nhất quyết lấy ly rượu coctail đó chứ?
“Chuyện này...” Sở Dao cũng kinh ngạc, trong lòng ả ta vẫn tâm niệm rằng sẽ làm cho Lục An Nhiên xấu mặt, kết quả ly rượu bị hạ thuốc lại bị Lục An Hân uống nhầm rồi... chuyện này... chuyện này thật sự là...
“Hai người các em nhìn chị như vậy làm gì?” Lục An Hân nhìn thấy sắc mặt của Lục An Nhiên và Sở Dao có chút kỳ quặc, nhất thời có chút ngây ngốc.
“Ờ... chúng ta vẫn là về nhà đi!” Lục An Nhiên lôi cánh tay của Lục An Hân nói: “Có chuyện gì về nhà rồi nói!”
“Về nhà nói?” Lục An Hân sửng sốt, làm sao có thể? Lục An Nhiên làm như vậy là không thật lòng muốn giúp cô ta! Nghĩ như thế nào cũng vẫn cảm thấy đây chỉ đơn giản là muốn đối phó với cô ta, đợi đến khi về Lục gia, Lục An Nhiên khẳng định sẽ lật mặt không nhận người thân nữa: “Nói ở đây là được rồi!”
“Không nguyện ý về nhà nói, nói trên đường cũng được!” Lục An Nhiên nhìn thấy hai má của Lục An Hân đã bắt đầu đỏ lên, trong lòng nghĩ nếu như còn không đi, Lục An Hân này sẽ làm cho Lục gia mất mặt đến cỡ nào! Những khách mời hôm nay đến tham gia bữa yến tiệc của Long thị đều là những nhân vật có tên tuổi trong thành phố S, không thể trở thành trò cười ngay lúc này được.
“Cô kéo tay tôi làm gì!” Lục An Hân lại càng cảm thấy kỳ quặc, ngay đến cả bản thân cô ta cũng cảm thấy kỳ quặc rồi, lúc bắt đầu cô ta cảm thấy hai má nóng ran, cổ họng có chút khô, cô ta còn cho là nồng độ của ly rượu coctail đó có chút lớn thôi... nhưng hiện tại lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng... tầm nhìn của cô ta dường như cũng càng ngày càng mơ hồ...
“Lục An Nhiên, cô! Thứ lúc nãy cô cho tôi uống... là... là cái gì...” Lục An Hân thét lên không ổn.
“Ai cho chị uống chứ! Chị tự mình bưng lên uống được không!” Lục An Nhiên không nhịn được trợn trắng mắt: “Mau đi với tôi!”
“Tôi không! Cô! Cô muốn làm gì?” Lục An Hân cảm giác Lục An Nhiên là cố ý muốn hãm hại cô ta, vì thế ra sức giẫy giụa, liền tứ chi vô lực mà ngã xuống bàn bánh ngọt đằng sau, bộ dáng vô cùng chật vật.