Trọng điểm là đồ ăn của nhà hàng này quả thật rất ngon! Ngay cả đến người như Lục An Nhiên có vị giác mẫn cảm mà kén chọn cũng cảm thấy rất hợp ý, liền cũng nhớ đến nhà hàng này.
Yên vị chỗ ngồi, nhân viên phục vụ dựa theo số lượng khách mà đưa thực đơn lên, Lục An Nhiên mở thực đơn ra chọn một phần mì ý và một phần rau xào cay. Những người khác cũng chọn món mà mình thích ăn.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cửa phòng bao đóng lại, toàn bộ phòng bao cũng chỉ có thể nghe thấy âm nhạc phát ra từ trong chiếc loa phát nhạc được gắn trong phòng.
Dương Tuyết Oánh nhìn Lục An Nhiên đang nghịch ngợm đôi đũa nói: “Cậu nói cậu có thể giúp tôi, cậu làm sao để giúp tôi?” những thứ khác cô có thể không cần, không để ý. Nhưng thứ mà mẹ để lại cho cô, tuyệt đối không thể để cho những người kia lấy đi.
“Sau khi ăn xong cơm đi mua sắm đi!” Lục An Nhiên nói.
“Ê!” Dương Tuyết Oánh không vui, cô đang đặt vấn đề đó! Vả lại lúc nãy cô cũng đã bỏ xuống tôn nghiêm đi cầu xin cái người mới lần đầu tiên gặp mặt đã chửi cô rất nhiều lần này! Đây là chuyện mà trước tới nay chưa từng có nha!
“Trước tiên thay đổi bộ đồ trên người cậu cho tôi.” Lục An Nhiên cau mày nói.
“Ơ…” Dương Tuyết Oánh hiển nhiên không cảm thấy quần áo của mình có vấn đề gì, cô cảm thấy mặc như vậy vừa tiện lại vừa thoải mái, rất tốt mà!
“Cậu muốn theo phong cách nào là tự do của cậu, cậu lại chọn một đôi vớ màu hồng trong một đôi giầy cổ thấp màu xanh lá, phong cách như vậy thật sự không có mấy người có thể chấp nhận được!” Lục An Nhiên nhìn sang Tiết Định An: “Anh không nói cho em họ của anh về vấn đề ăn mặc trải chuốt sao?”
“À… đây không phải là thời phản nghịch của thiếu niên sao…” Tiết Định An hơi kinh ngạc, anh biết là phong cách ăn mặc của Dương Tuyết Oánh hơi kém một chút, nhưng anh đoán chắc có lẽ đây là biểu hiện của giai đoạn phản nghịch của thiếu niên mà thôi! Anh cũng không am hiểu cho lắm…
“Đây là vấn đề thẩm mỹ thì có!” Lục An Nhiên đỡ trán nói.
“Ơ…” hai anh em Tiết Định An nhìn nhau, sau đó Dương Tuyết Oánh có chút không vui: “Tôi không cảm thấy chuyện này với chuyện cậu giúp tôi có quan hệ gì.”
“Quan hệ rất lớn đó!” Lục An Nhiên nói: “Cậu cứ thế về nhà trong bộ dạng này, vốn dĩ ba cậu vì chuyện cậu nhục mã mẹ con Tô Lâm, lại nhìn thấy bộ dạng này của cậu, cậu tự nghĩ đi ông ấy sẽ càng thêm tức giận hay không?”
“…” Dương Tuyết Oánh không cãi lại nữa, mà là không cam tâm bĩu môi: “Nói trước nhé, tôi sẽ không mặc giống cậu đâu!”
“Đừng nghĩ nhiều!” Lục An Nhiên vươn tay chống cằm, mang theo nụ cười nói: “Không phải ai cũng phù hợp với đủ thể loại phong cách đâu.” Đây cũng là điều mà Lục An Nhiên luôn đắc ý, ngũ quan và thân hình của cô đều rất đều đặn, chính là cái loại móc treo quần áo trời sinh, bất luận loại phong cách nào, Lục An Nhiên mặc lên đều rất phù hợp. Mà Dương Tuyết Oánh lại không phù hợp với loại trang phục mà hôm nay cô mặc, Dương Tuyết Oánh rất cao, so ra có thể cao hơn Lục An Nhiên nửa cái đầu, mái tóc cắt ngắn tới mang tai, nhưng có chút rối loạn. Ngũ quan dễ nhìn, giữa hai hàng lông mày lại có chút anh khí. Cả người nhìn qua đều cảm thấy có thể dựa dẫm và rất có cá tính, đương nhiên là phải loại bỏ đi bộ trang phục mà hôm nay cô ấy đã mặc đến đây mới có thể nói như vậy.
“Chậc.” Dương Tuyết Oánh khinh thường đánh lưỡi một cái.
“Còn có, hôm nay khi cậu về nhà mặc cho hai mẹ con Tô Lâm diễn kịch, chỉ trích cậu như thế nào cậu cũng không được lên tiếng, không được có bất kỳ biểu tình gì.” Lục An Nhiên nói: “Tuyệt đối không được đáp trả!”
“Tôi chính là nhìn không quen bộ dạng đó của hai mẹ con họ!” Dương Tuyết Oánh nói.
“Được đó, vậy thì cậu cứ cãi nhau với bọn họ! Chửi càng nặng càng tốt, đem bọn họ chửi càng thảm, cậu càng được giải hận! Đến lúc toàn bộ tất cả mọi thứ của cậu đều bị cướp đi thì đừng có đến cầu xin mình!” Lục An Nhiên cười đắc ý mặt vô hại: “Đối với việc giúp người khác giành lại di vật mình cũng không có kinh nghiệm cho lắm.”
“...” Dương Tuyết Oánh im lặng, hai tay bên thân nắm lại thật chặt. Điều này tuyệt đối không thể, cô tuyệt đối không thể giao di vật của mẹ cho bất kỳ người nào. Cắn chặt hàm răng, Dương Tuyết Oánh thấp giọng hỏi: “Tôi nên làm như thế nào?”
“Cứ dựa theo những gì lúc nãy mình đã nói mà làm.” Lục An Nhiên nói: “Bọn họ có nói gì cậu cứ lạnh mặt nhìn là được.”
“Sau đó thì sao?” Dương Tuyết Oánh hỏi tiếp.
“Sau đó à…” Lục An Nhiên ngoắc ngoắc ngón tay.
Dương Tuyết Oánh cau mày đứng dậy đi qua, ghé tai vào.
Lục An Nhiên ghé vào bên tai của Dương Tuyết Oánh dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được nhẹ giọng nói.
Nhìn thấy biểu tình của Dương Tuyết Oánh biến hóa từ nghi hoặc đến kháng cự sau đó lại bán tín bán nghi cuối cùng giống như được khai sáng, Lục An Hổ và Tiết Định An nhìn thoáng qua nhau, bọn họ không thể nghe được chủ ý của Lục An Nhiên, nhưng bọn họ biết, ngày hôm nay của Dương Tuyết Oánh coi như êm ả trôi qua rồi.
Tiết Định An hạ xuống chủ ý, nhất định phải để cho Dương Tuyết Oánh ở bên cạnh Lục An Nhiên, không biết lí do tại sao, anh có một dự cảm vô cùng mãnh liệt, Lục An Nhiên tuyệt đối có thể bảo vệ Dương Tuyết Oánh! Như vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay về đội anh cũng có thể yên tâm một chút. Dù gì thì Dương Tuyết Oánh chính là đứa con gái duy nhất của người dì duy nhất của anh lưu lại trên thế gian này… từ nhỏ tình cảm anh em họ của bọn họ liền rất tốt, anh luôn không thể yên tâm được về Dương Tuyết Oánh này, có Lục An Nhiên bên cạnh, anh cũng yên tâm nhiều hơn.
“Như vậy… có phải quá nham hiểm không…” Dương Tuyết Oánh có chút bối rối, cô đã được giáo huấn là phải làm người chính trực, hành động đoan chính, tuyệt đối không được làm một con người giả dối. Nhưng mà những gì Lục An Nhiên vừa nói… có phải có hơi không tốt không?
“Cảm thấy không tốt cậu có thể không làm mà!” Lục An Nhiên so vai, khóe miệng phủ lên một nụ cười đắc ý: “Kết quả bản thân có thể ghánh chịu là được!”
“Tôi...” Dương Tuyết Oánh do dự cau mày cắn răng: “Được! Tôi làm!”
“Hơ hơ...” Lục An Nhiên cười nhẹ, Dương Tuyết Oánh này quả thật là quá cứng nhắc chính trực, một chút tâm tư giảo hoạt đều không có thì làm sao mà đấu với mẹ con Tô Lâm chứ!
“Bọn em nói xong lời bí mật rồi à?” Tiết Định An nhìn thấy hai người bọn họ nhìn nhau liền hỏi.
“Nói xong rồi.” Lục An Nhiên dựa vào lưng ghế, nở nụ cười nhạt.
Lúc này phòng bao truyền lại âm thanh gõ cửa, nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, đem những món ăn đã chuẩn bị xong từng món từng món bưng lên, sau đó nói: “Món ăn quý khách chọn đã lên đầy đủ.” Sau đó liền lui ra ngoài.
Lục An Nhiên dùng nĩa xoắn mỳ ý trong dĩa, cô chọn món mỳ ý nấm cộng bơ, cô rất thích vị bơ nồng đậm trong mỳ ý, còn có sợi mỳ trơn tuột và mềm mại trong miệng.
Lục An Hổ cũng rất vừa ý với hương vị của nhà hàng này, trong lúc đang ăn anh không tự chủ được mà gật gật đầu, biểu thị sự khẳng định đối với thức ăn của nhà hàng này: “Thật sự rất ngon!” đối với lưỡi của Lục An Nhiên, độ tin cậy đáng giá 100%. Loại năng lực này không phải ai cũng có đâu!
Một bữa cơm trôi qua thật ngon miệng, sau khi ăn cơm xong đi chọn cho Dương Tuyết Oánh một bộ đồ có thể nhìn được, bộ dạng của Dương Tuyết Oánh cũng rất vừa lòng. Chọn xong quần áo mới tùy tiện đi dạo, liền nhận được cuộc điện thoại nhắc hẹn của Tần Thư Mặc.
Sau khi cúp máy, Lục An Nhiên cũng mở lời mời rủ Dương Tuyết Oánh đi xem phim cùng, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi đến rạp chiếu phim, gặp Tần Thư Mặc, Tần Thư Mặc đương nhiên không dự đoán trước được sẽ có nhiều người như vậy, nhất thời đần mặt ra, chọn xong chỗ ngồi mua xong vé, lúc đứng đợi vô rạp, sắc mặt của Tần Thư Mặc vẫn luôn không được tốt lắm, thật sự cảm nhận được như có một đoàn ngựa đang chạy loạn trong đầu.
Uổng công hôm nay trước khi ra cửa anh đã nhìn trước ngó sau chọn quần áo hơn nửa tiếng đồng hồ, nghĩ xong những lời muốn nói, nghĩ ra những chủ đề sẽ không khiến Lục An Nhiên cảm thấy buồn chán, anh nghĩ là sau khi xem xong phim sẽ có thể cùng Lục An Nhiên ăn chút gì đó, thậm chí còn nghĩ tới sẽ đưa Lục An Nhiên về nhà hay gì đó... kết quả đến thời gian xem phim càng làm cho anh cảm thấy muốn bạo phát.
Ghế ngồi từ trái qua phải năm chỗ ngồi liên tiếp, Tiết Định An ngồi ngoài cùng nhất sát bên là Dương Tuyết Oánh, Dương Tuyết Oánh kế bên Lục An Nhiên, mà người bên cạnh Lục An Nhiên vốn không phải là Tần Thư Mặc mà chính là Lục An Hổ, Tần Thư Mặc ngồi ở một bên khác của Lục An Hổ.
Trước khi đi xem phim Tần Thư Mặc còn đặc biệt tìm hiểu một số điều, bởi vì bộ phim này là sự kết hợp giữa yếu tố huyền huyễn và vũ trũ, anh sợ là sẽ có chỗ Lục An Nhiên không hiểu sinh ra nghi hoặc, anh liền có thể giải thích nhxng điều đó cho cô.
Kết quả là mỗi lần khi Lục An Nhiên có chỗ nào đó không hiểu, anh còn chưa kịp thể hiện, Lục An Hổ liền đã giải thích rõ ràng, cả một bộ phim này Tần Thư Mặc đều là một dạng biểu tình “Bảo bảo rất tức giận, nhưng bảo bảo không nói”.
Cũng may là trong rạp chiếu phim rất tối, cho nên không ai có thể nhìn thấy được biểu hiện hiện tại của Tần Thư Mặc có bao nhiêu buồn cười.
Sau khi xem xong phim, Lục An Nhiên lại còn rất thích bộ này, cốt truyện rõ ràng, hiệu quả xử lý hình ảnh cũng rất tuyệt, đạo diễn có tay nghề, diễn xuất và nhan sắc của diễn viên đều thuộc dạng đáng để xem.
“Hôm nay cám ơn cậu đã mời nhé.” Lục An Nhiên cười nói với Tần Thư Mặc.
“Hơ hơ… không có gì.” Tần Thư Mặc cười không được tự nhiên: “Vậy… mình đi trước nhé!”
“Ừm!” Lục An Nhiên cũng không níu kéo thêm mà vẫy vẫy tay.
Tần Thư Mặc cười thêm lần nữa nói: “Gặp nhau ở trường vào thứ Hai nhé.” Sau đó xoay người, bước nhanh rời khỏi, cảm giác của hôm nay thật sự chính là như một con chó bị ép vào góc tường vậy...
Tiết Định An nhìn bóng lưng dần xa của Tần Thư Mặc, kèm theo đồng tình lắc đầu, anh vừa nhìn liền có thể biết được mục đích của cậu nam sinh này! Chỉ là hình như Lục An Nhiên không có gì gọi là để ý đến chuyện này, anh cũng không nên nói thêm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt tiếc hận mà thở dài...
Ai thích phải cái nấm độc nhỏ này, thì người đó tự mà chịu trúng độc đi!
Xem xong phim, Tiết Định An lái xe đưa Dương Tuyết Oánh về nhà, xuống xe trước cửa biệt thự, Dương Tuyết Oánh đem ánh mắt cố định trên người Lục An Nhiên, tựa hồ như còn có chút do dự.
“Nhớ rõ những lời mà tôi đã nói qua, loại chuyện giúp người khác giành lại đồ vật không phải sở trường của tôi.” Lục An Nhiên cũng biết được sự chần chừ và do dự trong lòng Dương Tuyết Oánh.
“Ừm...” Dương Tuyết Oánh gật đầu, xoay người bước nhanh vào nhà, cô còn một trận chiến lớn phải đánh, mặc dù phương pháp không phải là loại cô thích, nhưng nếu như thật sự có kết quả, cô cũng không có lựa chọn nào khác!