Mục lục
Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mắt của anh ấy...” Lục An Nhiên miết cánh môi: “Bị thương tổn chút, tình trạng không tốt cho lắm...”

“An Nhiên lúc nãy không phải nói rồi sao, bị mảnh đạn làm cho bị thương.” Tần Thư Mặc có chút bực bội, trước giờ chưa từng thấy qua Tần Thư Hàm đau lòng như thế vì một người nào cả!

“Nơi bị mảnh đạn sượt qua là mắt sao?!” tim Tần Thư Hàm rơi lộp độp, sắc mặt của cô thoắt cái trắng bệch ra.

Lục An Nhiên nhìn thấy Tần Thư Hàm như vậy, suy nghĩ một lát liền đứng dậy: “Tần Thư Mặc, cùng mình đi ra ngoài dạo chút đi!”

“Hả? Ồ…” Tần Thư Mặc ngơ ngẩn gật đầu.

Lục An Nhiên đứng dậy mở cửa, Lục An Duy ở ngoài cửa vẫn bộ dạng lưng đối cánh cửa như cũ đứng đó. Lục An Nhiên và Tần Thư Mặc đi ngang qua vai anh, thấy Lục An Nhiên muốn đi, Lục An Duy nhấc chân liền muốn đi lên, nhưng mà một bước vẫn chưa bước ra, cánh tay đã bị một người cầm lấy, rất ấm, rất mềm, đang có chút run rẩy. Khiến anh không nỡ vùng ra, không nỡ…

Tần Thư Mặc đi đến cạnh cầu thang quay đầu nhìn lại cũng kinh ngạc, anh không dám tin nhìn vào hành động của Tần Thư Hàm, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Một ý nghĩ xông thẳng lên đại não—người này… chẳng lẽ lại là cha của đứa trẻ trong bụng chị gái…

“Mau đi thôi!” Lục An Nhiên nhìn thấy Tần Thư Mặc có chút ngây người, liền lập tức vươn tay kéo Tần Thư Mặc rời khỏi.

Sau khi cánh cửa vang lên một tiếng “cạch” đóng lại, cả căn nhà trở nên im ắng, cứ như vậy 5 phút trôi qua, Tần Thư Hàm mới yên lặng ôm lấy Lục An Duy từ phía sau, người đàn ông khiến cô tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, hiện tại cô đang ôm lấy anh, lúc nghe Lục An Nhiên nói anh bị thương ngay đến cả bản năng hô hấp dường như cô cũng mất đi, hiện tại được ôm lấy anh, cô cảm thấy tựa hồ như cả thế giới của mình đều trở nên viên mãn.

Cảm nhận được cái ôm ấm áp, Lục An Duy như muốn đẩy ra, nhưng lại tham luyến loại cảm giác này, anh tâm tâm niệm niệm bao lâu nay, chính là để nghe được âm thanh của cô, nhìn thấy nụ cười của cô, cả trái tim của anh sớm đã bị cô đánh cắp mất rồi… anh đã từng cho rằng, chỉ cần đứng từ đằng xa nhìn cô là được, chỉ cần cô hạnh phúc là được, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào anh dần dần đã trở nên ích kỷ, anh muốn ở bên cạnh cô, muốn độc chiếm nụ cười của cô, tất cả của cô…

“Lục An Duy… Lục An Duy…” một lần lại một lần gọi tên anh, tựa như lo lắng loại hạnh phúc trong khoảnh khắc này sẽ giống như giấc mộng của vô số đêm trước đây, sẽ biến mất, sẽ không thấy nữa…

Nghe cô gọi tên mình, Lục An Duy muốn trả lời, nhưng lúc anh muốn mở miệng, liền nếm được một vị mằn mặn… không biết từ khi nào anh đã bắt đầu rơi nước mắt. Ngay cả anh cũng không phát hiện, anh nhớ cô đến mức nào? Chỉ có anh mới biết lúc bản thân bị trúng đạn người đầu tiên mà anh nghĩ đến chính là cô… cô là động lực duy nhất để anh tiếp tục sống, bởi vì trong đầu óc chỉ toàn là hình dáng nụ cười của cô, anh sợ, anh sợ sau khi bản thân mình chết đi liền không thể nhìn thấy nụ cười của cô nữa, anh thật sự sợ… lần đầu tiền có cảm giác sợ hãi…

“Lục An Duy… chúng ta kết hôn đi…” cô không muốn buông ra nữa, không muốn thêm lần nào nữa, ích kỷ cũng được, tham lam cũng thế, cuộc đời này cô muốn buộc anh bên cạnh, không muốn rời xa nữa, cô không bao giờ muốn chịu cảnh chỉ có thể nghe tin tức của anh từ miệng người khác nữa, không muốn cảnh chỉ có thể thấy anh trong giấc mơ nữa.

Cả người Lục An Duy cương cứng, hiện tại anh còn tư cách cưới cô sao? còn có thể đứng bên cạnh cô sao? lần này cái mà anh mất đi chính là mắt trái… lần sau thì sao? anh không biết… Nếu như anh chết đi, cô sẽ phải làm sao? Vả lại, bộ dạng của anh hiện tại, phải làm như thế nào khi ở cạnh cô? Cô ưu tú như vậy… còn anh?

“Không phải anh muốn cứới em sao?” Tần Thư Hàm cọ cọ gương mặt đầy nước mắt sau lưng Lục An Duy: “Chúng ta kết hôn đi!”

Kết hôn… sao? Lục An Duy hơi nghiêng đầu qua nói: “Em… thích hợp với người đàn ông tốt hơn…” mà không phải một người như anh…

“Em không cần…” Tần Thư Hàm đi đến trước mặt Lục An Duy, ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt của anh, nước mắt cô rơi càng nhiều hơn, anh đen đi, cũng gầy lại. Trên mặt mang theo nước mắt, da thịt xung quanh miếng bịch mặt vốn dĩ không được hoàn chỉnh vì bị nước mắt thấm ướt mà trở nên sưng đỏ, Tần Thư Hàm vươn tay trái phủ lên gương mặt của Lục An Duy: “Chúng ta kết hôn đi...”

Lục An Duy nhìn gương mặt cô, so với trước khi anh rời đi cô tựa hồ như có da có thịt hơn, sắc mặt có vẻ rất tốt, nhìn thấy cô khỏe mạnh như vậy, anh liền yên tâm. Không dám đối diện với đôi mắt đầy nước mắt, Lục An Duy theo bản năng quay đầu sang hướng khác.

Tần Thư Hàm nắm lấy tay phải của anh, đặt lên trên bụng cô: “Nó đã được hơn 6 tháng rồi, có lúc rất hư, sẽ luôn lộn xộn.” Giống như để phối hợp với lời nói của cô, cái thai trong bụng cô liền động đậy.

Cảm giác truyền lại dưới bàn tay lớn của Lục An Duy khiến anh cảm nhận được sự kỳ diệu của một sinh mệnh nhỏ, anh ngây ngô nhìn vào cái bụng bầu của Tần Thư Hàm, dưới lòng bàn tay, cái bụng bằng phẳng của cô trước đây hiện tại tròn như quả bóng, vậy là trong bụng cô có con của hai người bọn họ... đây chính là kết tinh của tình yêu hai người... một cảm giác tự hào vì được thăng chức lên làm cha cùng lúc cũng khiến anh nhận ra trách nhiệm của mình.....một loại cảm xúc vi diệu khiến anh vừa muốn cười lại vừa muốn khóc, loại cảm giác này anh không thể diễn đạt được bằng lời nói, nhưng anh rõ ràng biết được ----- anh đã có gia đình rồi...

“Anh không thích nó sao?” Tần Thư Hàm luôn nhớ rõ trước đây đã từng hỏi qua Lục An Duy, anh đã từng nói với cô, nếu như mang thai thì tốt nhất nên bỏ đi... Tần Thư Hàm có chút sợ... nếu như Lục An Duy thật sự không cần đứa bé này thì cô phải làm sao?

“Có thể đợi anh một ngày không?” Giọng nói của anh có chút run rẩy.

“Ừm?” Tần Thư Hàm không hiểu ý của Lục An Duy.

“Hiện tại anh liền về Đế Đô lấy sổ hộ khẩu, ngày mai, muộn nhất là chiều ngày mai chúng ta sẽ đến cục dân chính lãnh chứng nhận!” Lục An Duy ôm Tần Thư Hàm vào lòng, anh thật sự là quá hạnh phúc, có thể ôm người mình yêu thương vào trong lòng là loại hạnh phúc xa xỉ như thế nào...

“Chuyện này...” gương mặt Tần Thư Hàm phủ lên vẻ ngại ngùng: “Không cần vội vàng như vậy...”

“Đúng!” Lục An Duy bừng tỉnh đại ngộ: “Anh vẫn còn chưa gặp qua cha mẹ em, chưa cầu hôn, anh còn chưa...” anh quả thật quá ngu ngốc, anh đã quên mất quá nhiều bước...

“Suỵt...” Tần Thư Hàm vươn ngón trỏ che lại đôi môi đang nói liên tục của anh: “Từ từ thực hiện là được…”

Lục An Duy nhìn nụ cười mang theo vẻ thẹn thùng của Tần Thư Hàm, cảm giác bản thân đã mãi mãi rơi vào đó, cả cuộc đời này sẽ không bao giờ buông tay nữa… tuyệt đối! Một tay vuốt ve đôi môi của cô, Lục An Duy không nỡ nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn… được không…”

Mặt cô đỏ đến mang tai, cô nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Trên sách nói 6 tháng thì có thể... nhưng mà cần... nhẹ nhàng chút...”

Sau khi nghe xong Lục An Duy ôm hông Tần Thư Hàm nâng lên bước từng bước tiến vào phòng cô...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK